- Miệng nhị tiểu thư bị phá, Châu nhi nói với phu nhân, là cô gia ngươi làm! Ngươi gặp phu nhân, tốt nhất thành thật khai báo, không được giảo biện!
Vừa nghe lời này, trong đầu Lạc Thanh Chu “Ông” một tiếng, lập tức cứng lại tại chỗ, ngây ra như phỗng.
Không đúng.
Hắn tỉ mỉ nghĩ lại, lại lập tức kịp phản ứng.
Không thể nào là Nhị tiểu thư!
Cho dù là nhạc... Phi, cho dù là chân nhân đại tiểu thư, cho dù Thu nhi Châu nhi tiểu Đào các loại nha hoàn, thậm chí khó nhất là nhất kiếm phong hầu Hạ Thiền cô nương cũng tuyệt đối không thể nào là Nhị tiểu thư.
Bởi vì thân thể thiếu nữ kia không cho phép.
Còn có, lấy tính cách của đối phương, không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Lạc Thanh Chu lập tức tỉnh táo lại, không có hỏi nhiều, đi theo tiểu nha hoàn qua hành lang, đến hậu viện phủ đệ.
Đi thì biết.
Rất nhanh, Mai nhi mang theo hắn đi tới sân nhỏ Tống Như Nguyệt ở.
Trong thính đường.
Đèn đuốc sáng trưng, đốt lò sưởi.
Tống Như Nguyệt lấy một loại tư thái lười biếng nửa nằm trên ghế bành, vừa nói chuyện, một bên lung lay hai chân, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ.
Bất quá chờ Lạc Thanh Chu vào nhà, nàng lập tức lại ngồi thẳng người, chập hai chân lại, hai tay vừa để xuống, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, biến nghiêm túc đoan trang, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc ngồi ở bên cạnh, trên người vẫn như cũ bọc lấy áo lông chồn thật dày.
Lạc Thanh Chu vừa vào nhà, ánh mắt đã nhìn chằm chằm bờ môi thiếu nữ này, thấy phía trên lộ ra vết tích bị cắn nát, trong lòng lập tức thở dài một hơi.
- Phu nhân, Nhị tiểu thư.
Hắn tiến lên cúi đầu chắp tay, thái độ cung kính.
Trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra ý cười ôn nhu.
Tống Như Nguyệt lại nghiêm mặt nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi có biết ta hôm nay để ngươi đến là vì chuyện gì?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhìn không chớp mắt đáp:
- Thanh Chu không biết.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bắt đầu răn dạy:
- Nghe Châu nhi các nàng nói, ngươi gần đây luôn luôn cố ý trốn tránh Vi Mặc, đúng hay không? Ngươi cho rằng Vi Mặc tìm ngươi làm cái gì? Ngươi có phải suy nghĩ nhiều hay không? Không phải chính là hỏi một chút thi từ, tâm sự văn học thôi sao? Ngươi bày cái tác phong lề lối gì mà cũng dám trốn tránh nàng? Còn có, tối hôm qua Vi Mặc đi tìm ngươi, ngươi làm cái gì với nàng? Nàng tối hôm qua một đêm không ngủ, trên giường vụng trộm chảy nước mắt, sợ bọn nha hoàn biết, miệng đều cắn nát, ngươi làm tỷ phu kiểu gì?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần Vi Mặc vội vàng ôn nhu mở miệng:
- Mẫu thân, ngài vừa rồi không phải đáp ứng ta, không răn dạy tỷ phu sao? Ta đều giải thích, không có liên quan đến tỷ phu, là chính ta...
- Được rồi, ngươi cũng đừng bảo vệ cho hắn, ta đang cảnh cáo hắn, ở đâu răn dạy hắn? Mà cho dù ta răn dạy hắn thì sao? Mẹ vợ răn dạy con rể, chẳng lẽ không nên?
Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt, lại tiếp tục răn dạy:
- Cả ngày trốn ở trong phòng đọc sách, ngay cả người đều không thấy, sau đó làm sao ra ngoài giao lưu với người ta? Ngày hôm trước xuất thành đi viếng mộ, cũng không nói trước cho chúng ta một tiếng, đêm không về ngủ cũng không nói, ngươi có để chúng ta vào mắt hay không? Còn có, không nói cho ngươi, ngươi cũng không biết chủ động tới thỉnh an ta đúng hay không? Ta đối xử với ngươi còn chưa tốt hay sao? Nhìn xem mẹ vợ người ta làm sao ngược đãi con rể, ngươi tự hỏi lương tâm ngươi nói xem, ta có ngược đãi qua ngươi không?
Lại ba lạp ba lạp thốt ra một tràng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cung kính lắng nghe, không rên một tiếng.
Tần Vi Mặc ngồi ở một bên, một mặt bất đắc dĩ.
Lại hơn phân nửa đòi gì đó.
Tống Như Nguyệt rốt cục nói miệng đắng lưỡi khô, bưng lên nước trà uống một ngụm, ngừng lại, lạnh giọng ra lệnh:
- Từ hôm nay trở đi, sau này mỗi đêm tới thỉnh an ta. Mỗi ba ngày cần rút ra một chút thời gian đi dạy Vi Mặc đọc sách viết chữ, bồi nàng nói chuyện phiếm. Có thể làm được không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, cung kính nói:
- Thanh Chu tuân mệnh.
Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt:
- Tuân cái gì mệnh? Tuân ai mệnh? Làm sao, ta nói ngươi vài câu, trong lòng ngươi liền có oán hận, hô đều không gọi ta một tiếng sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Phu nhân, Thanh Chu tuân mệnh.
Tống Như Nguyệt cả giận quát:
- Ngươi gọi ta cái gì?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần Vi Mặc vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tỷ phu, gọi nhạc mẫu...
Lạc Thanh Chu vội vàng lại cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu tuân mệnh.
- Hừ!
Tống Như Nguyệt ngửa mặt lên, quay đi chỗ khác, tức giận không nói lời nào.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nghe được trong lòng nàng: 【 Tiểu tử thúi này, gặp mặt cũng không biết tán thưởng ta vài câu, người ta hôm nay thế nhưng mặc y phục mới, dùng son phấn mới, ngay cả Vi Mặc và bọn hạ nhân đều biết khích lệ vài câu đây, hắn lại không biết, ghê tởm! 】