Hai người đứng trên đá lớn, ngưng mắt nhìn lại, sợ hãi nghi ngờ không thôi.
Tiến vào trận pháp, dĩ nhiên chính là Lạc Thanh Chu đang tu luyện trong nham động ở chỗ đống loạn thạch cách đó không xa.
Hắn vừa tiến vào trạng thái tu luyện không lâu đã nghe thấy nơi này truyền đến tiếng roi da quen thuộc, lập tức chạy tới.
Chờ hắn đi tới nhìn một chút, vị Nam Cung quận chúa kia đang sắc mặt trắng bệch, giống như điên đang quơ roi da trong tay, đang quật khắp nơi, một bên đánh một bên chạy, nhìn bộ dáng dường như đang rất thất kinh.
Thế nhưng bốn phía không có cái gì, chỉ có từng đợt âm phong cùng nham thạch với bộ dáng dữ tợn.
Bất quá hắn có thể rõ ràng cảm giác được, khí tức nơi này không đúng.
Liên tưởng đến lời yêu quái vừa rồi nói, nơi này hẳn là chỗ trận pháp, mà đoán chừng vị Nam Cung quận chúa kia đã động vào cơ quan trận pháp, đang ở bên trong huyễn cảnh, lại hoặc là gặp được thứ gì đó mà chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy.
Lạc Thanh Chu không dám chần chờ, bước nhanh tới, một bên tới gần, một bên lớn tiếng nói:
- Quận chúa, đứng ở nơi đó không nên động.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu trắng bệch, toàn thân đổ đầy mồ hôi, đang đối mặt với lít nha lít nhít quỷ quái đen kịt một màu với gương mặt dữ tợn, nàng càng chém giết, quỷ quái càng nhiều, mà tựa hồ càng thêm cường đại, nàng cảm thấy có chút tuyệt vọng, nhưng đúng vào lúc này, nàng đột nhiên nghe được nơi xa xôi truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Âm thanh kia giống như ở chân trời, lại giống như vang lên ở trong đầu.
Nàng xem xét trái phải, cái gì đều không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen đáng sợ cùng quỷ quái mãnh liệt như nước thủy triều.
- Ba!
Nàng giơ roi da, hung hăng quất vào một đầu quỷ quái, suy nghĩ sẽ chết ở chỗ này, trong lòng lập tức chua chua, khóc nói:
- Sở Phi Dương, ngươi tên hỗn đản này, ta cho dù làm quỷ cũng muốn quấn lấy ngươi.
Ai ngờ vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, ôm lấy nàng, nói:
- Tại sao quận chúa phải quấn lấy ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cứng đờ, nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên đánh một roi tới hắn, cả giận nói:
- Ảo giác! Ngươi là tiểu quỷ biến thành, không cho phép đụng ta.
Lạc Thanh Chu bắt lại roi của nàng, một tay ôm chặt eo nhỏ của nàng, thả người nhảy lên, nhảy lên một khối nham thạch bên cạnh, lập tức ‘Oanh’ một quyền đánh ra.
- Tư!
Một đạo thiểm điện xẹt qua.
Bóng đen trước mắt Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên bị chiếu sáng, đám tiểu quỷ dữ tợn bốn phía trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Giống như mặt trời vạch phá đêm tối, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Nam Cung Mỹ Kiêu bị chói mắt mở không ra, lại rõ ràng cảm giác được cánh tay đang ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của mình, là quen thuộc và ấm áp cỡ nào.
Đồng thời, khí tức bên người cũng rất quen thuộc và để nàng hưng phấn nhất.
- Quận chúa, mở to mắt nhìn, ta đến cùng là tiểu quỷ hay là người?
Lạc Thanh Chu ôm nàng đứng bên trên nham thạch, nhìn gương mặt xinh đẹp đầy mồ hôi của nàng, nhạo báng hỏi thăm.
Nhưng một giây sau, hắn đột nhiên cứng đờ.
Nam Cung Mỹ Kiêu bắt lại mệnh môn của hắn, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn hắn nói:
- Bản quận chúa không cần mở to mắt thì có thể biết ngươi đến cùng là người hay quỷ.
Lạc Thanh Chu: - ....
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn gương mặt phổ thông lại sáng rỡ của hắn dưới ánh mặt trời, hơi nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trên người nàng đổ mồ hôi lâm ly, hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, lúc này thân thể mềm nhũn, dán ở trong ngực hắn, gương mặt dán vào bộ ngực của hắn, nói khẽ:
- Sở Phi Dương, ngươi lại cứu bản quận chúa, bản quận chúa không thể báo đáp, chỉ có thể lấy...
- Quận chúa, không thể dùng thân báo đáp.
Lạc Thanh Chu vội vàng ngắt lời nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu giương lên khuôn mặt nhỏ với vài sợi tóc dính đầy mồ hôi, kiều mị động lòng người nói:
- Sở Phi Dương, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, tự mình đa tình như thế? Bản quận chúa lúc nào nói muốn lấy thân báo đáp? Bản quận chúa nói đúng là lấy tay báo đáp.
Nói rồi động mấy lần.
Toàn thân Lạc Thanh Chu cứng ngắc nói:
- Quận chúa, không cần....
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nói:
- A, bản quận chúa kém chút quên đi, Sở công tử không thích tay, Sở công tử thích chân... Sở công tử, ngươi có muốn quỳ trên mặt đất, giúp bản quận chúa cởi xuống vớ giày hay không? Bản quận chúa sẽ hảo hảo báo đáp ngươi?
Lạc Thanh Chu vội vàng tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói:
- Quận chúa, có người nhìn, tựa như là người thủ trận pháp, chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, quay đầu, liếc mắt nhìn hai phía, cũng không nhìn thấy người.