Nhưng nàng biết, nàng vừa rồi rơi vào trận pháp, khẳng định kinh động đến người của Lăng Tiêu tông.
Năm ngón tay của nàng nắm chặt mệnh môn của hắn nói:
- Sở Phi Dương, vậy ngươi nói cho ta, tại sao ngươi muốn cứu ta, ta sẽ thả ngươi.
Lạc Thanh Chu đang muốn trả lời, nàng lại nói:
- Chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi trả lời sai, hoặc trả lời khiến bản quận chúa không hài lòng, ngươi phải biết hậu quả.
Lạc Thanh Chu cứng ngắc trầm ngâm một chút nhìn thẳng con ngươi ngập nước của nàng, nói:
- Bởi vì quận chúa xinh đẹp, vóc người đẹp, ta không đành lòng nhìn quận chúa bị thương.
Nữ nhân đều thích người khác khen nàng xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp lại càng như thế, cho nên coi như trả lời sai lầm, đối phương cũng tuyệt đối cao hứng.
Đối phương cao hứng, đương nhiên sẽ không quá mức làm khó hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:
- Bản quận chúa không hài lòng lắm về câu trả lời này.
Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt đang chuẩn bị nói đáp án chính xác tuyệt đối một kích trí mạng thứ hai, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên buông lỏng hắn ra, nói:
- Bất quá, coi như vừa đủ, qua loa. Cho nên, tha cho ngươi.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, không có nói thêm nữa, nhìn nham thạch to lớn cách đó không xa một chút, ôm chặt lấy nàng, nhảy xuống, lập tức bước nhanh rời đi.
Mặc dù hắn không có thấy cái gì bên trên khối nham thạch to lớn kia, nhưng có thể rất rõ ràng cảm giác được nơi đó có hơi thở ba động.
Có người đang đứng ở nơi đó.
Thần hồn của hắn bây giờ đã là Luyện Thần cảnh hậu kỳ, điểm ấy ba động tự nhiên không gạt được hắn.
Nếu như Thần hồn của hắn xuất khiếu, hoặc vận dụng hồn lực, có lẽ có thể thấy rõ ràng.
Nhưng không cần.
Hắn hiện tại còn không muốn bại lộ quá nhiều.
Đợi hai người đi xa, bên trên khối nham thạch to lớn kia mới xuất hiện hai thân ảnh người mặc áo bào xám.
- Sư huynh, tiểu tử kia đến cùng có địa vị ra sao, vậy mà không nhìn trận pháp, tới lui tự do, hơn nữa còn một quyền đánh tan huyễn cảnh trước mắt nữ tử kia, trận pháp này thế nhưng là Viên sư thúc bọn hắn phí hết mấy năm công phu mới tu bổ được từ trong trận pháp thượng cổ bị tàn phá kia ra.
Một lão giả dáng người hơi lùn trong đó hiện ra mặt mũi tràn đầy khó tin, ánh mắt vẫn như cũ kinh nghi bất định nhìn thân ảnh mông lung đã đi xa ở trong sương mù phía xa.
Một lão giả khác dáng người tương đối cao bên cạnh cũng là mặt mũi tràn đầy kinh nghi cùng không hiểu:
- Còn có một điều mà ngươi không có nói, tiểu tử kia vừa rồi giống như phát hiện chúng ta. Thân pháp chúng ta ẩn nấp, lại thân ở trong trận pháp, cho dù là Đại Võ Sư cũng tuyệt đối không có khả năng phát giác.
- Sư huynh, làm sao bây giờ? Chuyện này khẳng định phải lên báo tông môn, có lẽ trận pháp xảy ra vấn đề.
- Không thể nào là trận pháp xảy ra vấn đề, tiểu tử kia hiển nhiên không tầm thường. Nếu là đệ tử mới lần này lên núi, vậy đối với tông môn chúng ta mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt đáng được ăn mừng.
- Sư huynh cảm thấy nên làm cái gì?
- Hừ, lấy bản sự của tiểu tử này, tiến vào nội môn dư xài, lần này căn bản cũng không cần tỷ thí. Hắn vừa rồi ra một quyền kia, tựa như là Bôn Lôi Quyền phổ thông, nhưng lại đánh ra lôi điện, phún phún, mà từ lực lượng một quyền vừa rồi kia của hắn đến xem, hắn sớm nên đột phá đến Võ Sư hậu kỳ, nhưng không có đột phá, vậy biểu thị hắn hiện tại có thể vượt cấp chiến đấu, có thiên phú ẩn tàng, tiềm lực vô tận. Sư đệ, ngươi trước đừng nói cho người khác.
Ta đi Bắc Vọng phong thông báo sư phụ, hạt giống tốt thế này, tự nhiên không thể tiện nghi phong khác, có lẽ sư phụ gặp sẽ trực tiếp thu hắn làm đệ tử thân truyền cũng khó nói...
-Được, sư huynh nhanh đi, ta đi một chút xem hắn là phân đà nào, chờ một lúc....
- Thế nào?
Hai người đối thoại, đột nhiên ngừng lại.
Bên trên một khối nham thạch to lớn bên cạnh chẳng biết lúc nào lại đột nhiên vô thanh vô tức có một nữ tử đang đứng, đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn hắn.
- Lệnh... Lệnh Hồ sư muội, ngươi tới từ khi nào?
Hai người xấu hổ cười một tiếng, tựa hồ có chút sợ hãi đối với nữ tử trước mắt.
Nữ tử kia mặc một bộ áo xanh, dáng người cao gầy, nhìn qua chỉ có hai mươi tuổi, trên mái tóc rối tung đơn giản cắm một chiếc trâm gỗ, giữa eo thon treo một linh tiêu màu xanh, chỗ sâu trong con ngươi băng lãnh giống như có hai kiếm ảnh đang vờn quanh.
Nàng nhìn chằm chằm hai người một hồi, thản nhiên nói:
- Người ta muốn, nếu như ai muốn đoạt với ta, đi Kiếm Phong tìm ta.
Nói xong, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Hai người đứng bên trên nham thạch, hai mặt nhìn nhau.
…