Trên quảng trường, tiếng người huyên náo.
Trên lôi đài tựa hồ có đệ tử phát huy vượt mức bình thường, dẫn tới mọi người dưới đài nhiệt liệt thảo luận.
Lạc Thanh Chu mang theo Nam Cung Mỹ Kiêu, về tới phòng nhỏ, để nàng nghỉ ngơi một hồi.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu có chút tái nhợt, tinh thần cũng có chút uể oải.
Vừa rồi đi đường, nàng kém chút té ngã, nhìn ra thể lực và tinh thần đã tiêu hao quá nhiều, hoàn toàn cần nghỉ ngơi một hồi.
Lạc Thanh Chu lấy ra một tấm ga giường mới tinh từ trong túi trữ vật, trải ở trên giường, sau đó vịn nàng ngồi lên.
Hắn biết vị quận chúa này có bệnh thích sạch sẽ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn ga giường trắng noãn một chút, híp híp con ngươi, nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, ngươi chuẩn bị đầy đủ như thế, có phải hay không bất cứ lúc nào đều chuẩn bị làm chuyện xấu ở phía trên?
Lạc Thanh Chu cau mày nói:
- Chẳng lẽ trong nhẫn chứa đồ của quận chúa không có những đồ dùng hàng ngày cơ bản này?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Đương nhiên không có. Chí ít không có ga giường trắng như vậy, giống như là bố trong trắng.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, ra ngoài rót cho nàng một chén nước trà.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn một chút, đưa tay tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, lại oán giận nói:
- Sở Phi Dương, đều tại ngươi, ngươi không an ổn đợi ở trong phòng, chạy loạn khắp nơi cái gì? Nếu ngươi không chạy loạn khắp nơi, bản quận chúa cũng sẽ không rơi vào trận pháp, kém chút chết ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu không có tranh luận, lại đi ra ngoài rót cho nàng một chén nước trà, nói:
- Đúng vậy, đều tại ta, quận chúa nhanh nghỉ ngơi đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp nhận chén trà, lại uống một hơi cạn sạch, chậm chậm, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, Lạc Trường Thiên đã hoài nghi ngươi, kinh đô truyền đến tin tức, có Cẩm Y vệ đi dạo bốn phía Tần phủ, không biết có phải đang hoài nghi thân phận của ngươi hay không. Ngày mai lúc ngươi tỷ thí, cần phải thu tay lại, ta cảm thấy, thứ tự và ban thưởng là thứ yếu, nếu như ngươi muốn báo thù, tạm thời cũng không cần bại lộ toàn bộ thực lực. Bằng không, nếu hắn nhìn thấy thực lực chân thật của ngươi, đoán chừng sẽ càng thêm hoài nghi, mà ngươi về sau muốn báo thù, chỉ sợ sẽ khó hơn.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trầm mặc một chút, nói:
- Những Cẩm Y vệ kia có thể tiến vào Tần phủ xem xét hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu cởi giày ra, khoanh chân ngồi ở trên giường, lôi kéo váy của mình, muốn che khuất chân, nhưng váy quá ngắn, cũng không có che hết.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nói:
- Yên tâm đi, lần trước Trưởng công chúa ở ngay trước mặt Thánh thượng cho bọn hắn giáo huấn, bọn hắn trong thời gian ngắn sẽ không dám quên, trừ phi Trưởng công chúa rời khỏi kinh đô. Mà Cửu ma ma cũng ở trong phủ, Lạc Trường Thiên lại không có ở đó, những Cẩm Y vệ kia coi như to gan, cũng không dám đi vào.
Lạc Thanh Chu xoay người, đưa lưng về phía nàng, nhìn về phía ngoài cửa sổ nói:
- Tỷ thí lần này, ta muốn đạt thứ tự tốt. Nếu như có thể để cao tầng tông môn chú ý, hoặc được thu làm đệ tử nội môn, thân phận của ta bây giờ hẳn sẽ không có vấn đề. Nếu không Lạc Trường Thiên khẳng định sẽ vin vào thân phận ta không rõ làm lý do, tiếp tục điều tra ta, hoặc đuổi ta ra khỏi kinh đô. Hắn chỉ cần một mực truy tra thân phận này, ta khẳng định sẽ lộ ra sơ hở.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, rất khó trở thành đệ tử nội môn, ngươi vừa gia nhập Lăng Tiêu tông, còn chưa có khảo thí, người ta dựa vào cái gì để đưa ngươi vào nội môn? Theo ta được biết, chỉ có khi tiến vào ngoại môn hơn ba năm, hoặc là đệ tử có cống hiến to lớn cho tông môn, lại danh tiếng truyền xa, mới có thể gia nhập nội môn. Còn đệ tử thân truyền, thì khó càng thêm khó.
- Thân phận của ngươi không rõ lại vừa gia nhập tông môn không lâu, ai cũng không biết ngươi có trung thành với tông môn, có lẽ ngươi là gian tế do tông môn khác phái tới thì sao? Cho nên, coi như ngươi thu hoạch được thứ tự tốt trong tỉ thí lần này, tối đa cũng chỉ có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên tu luyện và tông môn tăng cường bồi dưỡng, muốn trực tiếp gia nhập nội môn, chỉ sợ rất khó.
- Còn có, Sở Phi Dương, ngươi làm gì quay lưng lại với ta mà nói chuyện? Không dám nhìn ta sao? Xoay người lại.
Lạc Thanh Chu xoay người lại, nhìn mặt của nàng, nhìn không chớp mắt, nói:
- Quận chúa, tu vi của ta là Võ Sư trung kỳ, ta tự nhiên sẽ chỉ dùng thực lực Võ Sư trung kỳ, về phần những thứ khác, ta chắc chắn sẽ không bại lộ.
- Những thứ khác?
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nhìn hắn nói:
- Ngoại trừ thực lực Võ Sư trung kỳ, ngươi còn có những thứ khác sao? Nói nghe một chút.