Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, chắp tay nói:
- Quận chúa nhanh nghỉ ngơi đi, ta ở bên ngoài giúp ngươi trông coi.
Đang muốn rời đi, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, không cho phép ngươi ở bên ngoài, ngươi an vị ở chỗ này trông coi, nếu không ta ngủ không được.
Nói rồi nàng vỗ vỗ mép giường.
- Ngồi ở chỗ này.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đang lúc chần chờ, Nam Cung Mỹ Kiêu dời người, thân thể khẽ đảo, nằm ở trên giường, hai mắt nhắm lại nói:
- Đừng sợ, bản quận chúa thật sự mệt mỏi, sẽ không khi dễ ngươi. Ngươi ngồi bên cạnh, ngửi được mùi của ngươi, bản quận chúa mới có cảm giác an toàn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nhắm hai mắt lại, lông mi rung động cùng tư thái yểu điệu lồi lõm chập trùng, dừng một chút, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa lưng về phía nàng, nói khẽ:
- Quận chúa, cảm ơn ngươi làm tất cả vì ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhắm mắt lại nói:
- Chỉ biết nói cảm ơn ngoài miệng?
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở mắt ra, nhìn phía sau lưng hắn, đột nhiên nói:
- Sở ca ca, ta lạnh.
Lạc Thanh Chu giật mình, quay đầu nhìn nàng.
Bộ ngực Nam Cung Mỹ Kiêu cao ngất có chút phập phồng, hai con ngươi làn thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, lại nói:
- Chân cũng rất lạnh.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, từ trong túi trữ vật lấy ra chăn mền, trùm lên trên người nàng, nói:
- Như thế chắc sẽ không lạnh nữa?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhắm mắt lại, không còn để ý đến hắn.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, trong tai nghe trên quảng trường nơi xa truyền đến tiếng ồn ào, trong đầu suy nghĩ về trận tỷ thí ngày mai.
Quận chúa nói không sai, có Lạc Trường Thiên ở đây, thật sự hắn không thể bại lộ quá nhiều thực lực.
Nếu không phải đối phương có cảnh giác, hắn lại muốn báo thù, chỉ sợ sẽ khó hơn.
Nhưng nếu như không đạt thứ tự tốt, hắn nên làm như thế nào lợi dụng Lăng Tiêu tông để tự vệ đây?
Đệ tử ngoại môn cùng đệ tử nội môn khác biệt, không chỉ có riêng tài nguyên tu luyện và tông môn coi trọng.
Có thân phận đệ tử nội môn, dù thật điều tra ra hắn giết người, triều đình cũng không dám tự tiện chủ trương giết hắn, đoán chừng cũng cần tông môn đồng ý mới thẩm tra.
Chỉ cần không có bằng chứng, chỉ cần tông môn coi trọng hắn, vậy tuyệt đối sẽ không có việc.
Nhưng theo lời quận chúa vừa rồi, muốn trở thành đệ tử nội môn trong tỷ thí lần này, đoán chừng không quá hiện thực.
Như vậy, hắn đến cùng có nên toàn lực ứng phó hay không?
Có lẽ thu được thứ tự tốt, có càng nhiều tài nguyên tu luyện, có thể càng nhanh tấn cấp, sau đó báo thù giết chết cả nhà Lạc Diên Niên, giải quyết tất cả phiền phức.
Lại có lẽ, hắn bại lộ thực lực chân chính, đối phương đã sớm chuẩn bị, tiên hạ thủ vi cường, hắn sẽ không còn cơ hội.
Lạc Trường Thiên hôm nay tự mình đến, đoán chừng ngoại trừ nhiệm vụ của Thánh thượng ra, còn muốn tự mình xem thực lực chân chính của hắn cùng công pháp chiêu thức mình sử dụng.
Hắn chắc chắn sẽ không bại lộ Ngưu Ma Thần Công.
Bởi vì đêm đó đi ám sát Lạc Ngọc, hắn dùng Ngưu Ma Thần Công, lúc giao thủ cùng Lạc Diên Niên, cũng dùng Ngưu Ma Thần Công.
Lạc Diên Niên khẳng định sớm nói cho Lạc Trường Thiên về chiêu số của hắn.
Cho nên hắn một khi bại lộ công pháp này, vậy chắc chắn hắn là hung thủ ám sát Lạc Ngọc.
- Sở Phi Dương, không cho phép... Không cho phép cắn....
Lúc hắn đang suy nghĩ, trên giường sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Nam Cung quận chúa nói mớ.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Nam Cung quận chúa đã ngủ, lúc này đang có chút cau mày, tựa hồ đang nằm mơ.
Lạc Thanh Chu giật mình, đóng cửa sổ lại.
Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ lập tức giảm đi một chút.
Hắn đi đến bên giường, nhìn quận chúa trong lúc ngủ mơ, suy nghĩ đến từng li từng tí khi lần đầu tiên gặp mặt nàng đến bây giờ, không khỏi thở dài một hơi.
Lại qua một lát.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhắm hai mắt lại, quyết định tiếp tục tu luyện.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Lôi đài trên quảng trường phía ngoài vẫn đang tiến hành tỷ thí đặc sắc mà kịch liệt.
Có người uể oải xuống đài, có người xuân phong đắc ý.
Quần chúng dưới đài có đệ tử mới, có đệ tử cũ, cũng có các đại môn phái đến đây làm khách nhân quan chiến.
Mặt trời rất nhanh từ chính không, dần lao xuống đỉnh núi phía tây.
Lạc Thanh Chu đang tu luyện đột nhiên cảm thấy cổ có chút ngứa, đồng thời, một hồi khí tức ấm áp phả vào cổ hắn.
Hắn lập tức thu công quay đầu nhìn lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu đã tỉnh, lúc này đang ngồi quỳ chân ở phía sau hắn, cầm trong tay một lọn tóc của mình, chọc chọc cổ của hắn, gặp hắn quay đầu, ánh mắt sâu kín nói:
- Sở Phi Dương, ta vừa rồi khi tỉnh lại, phát hiện vớ chân của mình bị cởi hết, quần áo trên người cũng không chỉnh tề, đầu cũng hơi loạn, trên người cũng đau, ngươi phải chịu trách nhiệm.