Sở Tiểu Tiểu nghe xong, lập tức nhảy cẫng reo hò nói:
- Quá tốt rồi, nếu sư phụ trở về, chúng ta ngay cả lời cũng không dám nói. Đao sư tỷ, Nhiếp sư tỷ, chúng ta chờ một lúc cơm nước xong xuôi đi suối nước nóng phía sau xem một chút đi? Nếu như không có người, chúng ta sẽ đi tắm.
Sau đó lại nói:
- Trương sư huynh, Sở sư huynh, Chu sư huynh, các ngươi giúp chúng ta ở bên ngoài canh chừng, có được không?
Trương Viễn Sơn do dự một chút, nói:
- Sư phụ nói, không nên chạy loạn khắp nơi. Nếu các ngươi muốn tắm, mấy người chúng ta đi ra ngoài trước, các ngươi tắm ở trong phòng là được.
Sở Tiểu Tiểu bĩu môi nói:
- Tắm trong phòng quá phiền toái, mỗi chuyện chuẩn bị nước đã tốn thời gian rất lâu, mà người ta muốn đi tắm suối nước nóng.
Trương Viễn Sơn bất đắc dĩ, nhìn Lạc Thanh Chu cùng Chu Bá Ước một chút, gặp hai người đều không nói gì, nói:
- Vậy được rồi, chờ một lúc chúng ta đi trước nhìn xem.
Sở Tiểu Tiểu thấy hắn đáp ứng, lập tức vui vẻ nói
- Đại sư huynh thật tốt.
Lập tức lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu cùng Chu Bá Ước, nói:
- Nhị sư huynh Tam sư huynh cũng rất tốt nữa.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đừng gọi ta là Nhị sư huynh, ta không muốn làm Nhị sư huynh.
Sở Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi:
- Vì cái gì? Dù sao chúng ta nơi này cũng chỉ có ba người sư huynh các ngươi, Sở sư huynh không muốn làm Nhị sư huynh, chẳng lẽ còn muốn làm Đại sư huynh?
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Dựa theo trình tự vào cửa, Trương sư huynh là Đại sư huynh, Đao tỷ là Nhị sư tỷ, Nhiếp sư tỷ là Tam sư tỷ, ta là Tứ sư huynh, Bá Ước là Ngũ sư huynh, ngươi là tiểu sư muội.
Sở Tiểu Tiểu nghe được ‘Tiểu sư muội’ ba chữ này, lập tức vỗ tay đồng ý nói:
- Tốt lắm, ta là tiểu sư muội, tiểu sư muội trong chuyện xưa đều là được sủng ái nhất, xinh đẹp nhất đây.
Những người khác cũng đều nở nụ cười, bất quá cũng không có ý kiến, gọi nhau như thế thì quan hệ giữa mọi người đều lộ ra thân cận hơn một chút.
Rất nhanh, người hầu đưa tới bữa tối đơn giản.
Sau khi mấy người ăn cơm tối xong, nhanh chóng đi về hướng suối nước nóng phía sau.
Trên đường đi, không ít đệ tử mới cũng đi đến hướng bên kia.
Đao tỷ thấy thế, nhíu mày nói:
- Tiểu Tiểu, chúng ta vẫn không nên đi thì hơn, nhìn tình huống trước mắt, người bên kia hẳn là rất nhiều, căn bản không tắm được.
Sở Tiểu Tiểu nhìn dốc núi bên kia một cái, nói:
- Sư phụ nói suối nước nóng ở trên sườn núi, nơi đó có lẽ không có người, chúng ta đi qua nhìn thử xem.
Mấy người bất đắc dĩ, đành phải bồi tiếp nàng tiếp tục đi lên trên sườn núi.
Đi về phía trước một đoạn đường, người trên đường trở nên thưa thớt, đoán chừng những đệ tử mới đều nghe lời sư phụ căn dặn, không dám chạy quá xa.
Sở Tiểu Tiểu lập tức hưng phấn chạy lên dốc núi, thuận theo khí nóng đi đến, liếc mắt đã thấy được đầm suối nước nóng kia.
Nàng thấy trong suối nước nóng không có người, bốn phía tựa hồ cũng không có người nào khác, lập tức vô cùng vui vẻ, lên tiếng:
- Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, mau tới, nơi này không có người đâu, chúng ta có thể ở chỗ này tắm rửa.
Đao tỷ và Nhiếp Vân Dung nghe vậy, bước chân đều tăng tốc đi lên dốc núi.
Sở Tiểu Tiểu mang theo hai người đi đến bên cạnh suối nước nóng nhìn thoáng qua, hai người đều rất cao hứng, dù sao hôm nay cưỡi ngựa chạy nhanh, toàn thân tràn đầy tro bụi, buổi chiều lại chen ở trong quảng trường nhìn tỷ thí, cả người đầy mồ hôi, lúc này có thể ở chỗ này ngâm suối nước nóng, tự nhiên rất dễ chịu.
Sở Tiểu Tiểu lập tức hô to với ba người dưới sườn núi:
- Đại sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, các ngươi đứng ở nơi đó giúp chúng ta xem chừng, bọn ta muốn cởi quần áo tắm rửa, không cho phép các ngươi tới gần.
Ba người Trương Viễn Sơn đã dừng lại ở dưới sườn núi, nghe vậy lập tức nói:
- Các ngươi tắm nhanh đi, chúng ta sẽ giúp các ngươi nhìn xem xung quanh.
Sở Tiểu Tiểu lập tức đi đến bên cạnh suối nước nóng, không kịp chờ đợi cởi ra dây thắt lưng.
Đao tỷ vội vàng ngăn cản nói:
- Tiểu Tiểu, chờ một chút, chúng ta đi đến phía trước nhìn thử. Nếu như phía trước đột nhiên có người tới, Đại sư huynh bọn hắn sẽ không nhìn thấy.
Vừa nghe lời này, Sở Tiểu Tiểu vội vàng lại buộc lại dây thắt lưng.
Ba người đang muốn đi lên phía trước, Lạc Thanh Chu đột nhiên ở dưới sườn núi hô:
- Sư tỷ, phía trước không thể đi! Phía trước là cấm địa.
Buổi chiều hắn mang theo Nam Cung quận chúa trở về, mới nhìn thấy bia đá giấu ở trong sương mù.
Đao tỷ nghe thế nhìn hắn một cái, hỏi:
- Sở Phi Dương, làm sao ngươi biết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Buổi chiều ta có tới qua, ngươi đi về phía trước hai trăm mét, đến bên cạnh bụi cỏ tìm một cái, nơi đó có một tấm bia đá, nhìn kỹ một chút chữ trên tấm bia đá.