Lúc này, Vân Uyển Nhu đột nhiên nói:
- Nếu không, các ngươi chọn ra một người, so với ta mấy chiêu? Yên tâm, ta là tu vi Võ Sư hậu kỳ, sẽ không khi dễ các ngươi. Ta chỉ dùng kiếm chiêu phổ thông, trong vòng mười chiêu, nếu như ta không có chỉ kiếm lên cổ họng của các ngươi, coi như ta thua, như thế nào?
Sau đó lại nói:
- Nếu ta thua, chúng ta xoay người rời đi, đương nhiên, sẽ còn xin lỗi vì chuyện vừa rồi.
Nữ tử hơi mập bên cạnh cười nhạo một tiếng nói:
- Sư muội nhà ta chỉ dùng mười chiêu, các ngươi cũng không dám sao? Dù sao cũng là từ kinh đô tới, nhát gan như vậy?
Một nữ tử khác cũng châm chọc nói:
- Đúng thế, không nghĩ tới đường đường là đệ tử Tôn sư bá vậy mà nhát gan như thế, nghe nói Tôn sư bá thế nhưng là rất uy phong, ngay cả gia sư của ta đều không địch lại phong thái của hắn, không nghĩ tới hôm nay lại....
Trương Viễn Sơn lập tức đứng ra cả giận nói:
- Tốt, tại hạ tới tiếp chiêu.
Hắn vốn không phải người xúc động, nhưng giờ phút này không chỉ là vì xuất khí cho sư huynh muội bọn hắn, cũng là vì tăng thể diện cho sư phụ, ban ngày sư phụ bị vị Kim sư thúc kia chọc tức không nhẹ, nếu như đêm nay bọn hắn lại bị đệ tử đối phương nói dăm ba câu dọa đi, nếu sư phụ nghe thấy, về sau mặt mũi còn để vào đâu?
Vân Uyển Nhu nhìn hắn một cái, mỉm cười, nói:
- Vị này là Trương sư huynh chứ nhỉ, ngươi xuất chiêu trước, yên tâm, ta chỉ ra mười chiêu, sau mười chiêu, vô luận thắng thua, ta đều sẽ thu kiếm, tuyệt sẽ không làm bị thương Trương sư huynh. Mà Trương sư huynh có thể đánh thêm mấy chiêu, chỉ cần nắm đấm của Trương sư huynh chạm đến váy áo của ta, coi như Trương sư huynh thắng.
Mấy đệ tử khác phía sau nàng đều lộ ra mặt mũi tràn đầy mỉa mai và biểu lộ xem kịch vui.
Trong lòng Trương Viễn Sơn lập tức dâng lên cảm giác phẫn nộ khi bị nhục nhã, cầm nắm đấm nói:
- Vân sư muội, ta mặc dù không phải đối thủ của ngươi, nhưng cũng tuyệt không mặc cho ngươi vũ nhục! Sau mười chiêu, nếu ta không đụng được vào ngươi, ta tự sẽ nhận thua.
Vân Uyển Nhu cười cười, không nói gì thêm, đi qua khu đất trống bên cạnh, ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía hắn.
Trương Viễn Sơn nắm chặt nắm đấm, đang muốn đi qua, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:
- Đại sư huynh, để cho ta tới đi.
Vừa nghe lời này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về hắn.
Trương Viễn Sơn kinh ngạc một chút, nói:
- Sở sư đệ, ngươi...
Lạc Thanh Chu nói:
- Đại sư huynh, tốc độ của ta hẳn là nhanh hơn ngươi một chút, đánh không thắng cũng có thể tránh, kéo nàng mười chiêu là được.
Trương Viễn Sơn còn muốn lên tiếng, Đao tỷ đột nhiên nói:
- Đại sư huynh, để Sở Phi Dương đi thôi, không có chuyện gì, dù sao đều là đánh không lại, hắn có thể kéo thêm mấy chiêu thì kéo thêm mấy chiêu.
Trương Viễn Sơn nhìn nàng một cái, do dự một chút, đành phải coi như thôi, dặn dò:
- Sở sư đệ, cẩn thận một chút.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, đi tới, đứng ở đối diện thiếu nữ kia, nói:
- Nhị sư tỷ, ta có thể dùng vũ khí không?
Vừa nghe lời này, bảy tên sư huynh sư tỷ kia của Vân Uyển Nhu đều cười vang.
Vân Uyển Nhu cũng cười cười, nói:
- Đương nhiên có thể, vô luận dùng vũ khí gì đều có thể.
Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, tựa hồ có chút do dự.
Đao tỷ nghe hắn nói, lại nhìn bộ dáng của hắn, khóe miệng lập tức co lại, trong lòng nói thầm: ‘Gia hỏa này, sẽ không lại muốn dùng cây gậy kia...’
- Bộp!
Trong tay Lạc Thanh Chu đột nhiên xuất hiện một cây gậy gỗ đen nhánh, nói:
- Vân sư tỷ, kiếm của ngươi có phải rất trân quý hay không?
Đao tỷ nghe được câu này, giống như lập tức lại nghe thấy tiếng kêu khóc của Ngôn sư tỷ lúc trước kia.
Côn sắt gia truyền của Ngôn sư tỷ chỉ dùng một chiêu đã bị cây gậy vừa cứng vừa đen cắt đứt, khi đó khóc lóc thương tâm không thôi...
Vân Uyển Nhu nghe lời này, giơ lên thanh kiếm trong tay, cười nói:
- Chuôi bảo kiếm này đích thật sắc bén vô song, không gì không phá, bất quá vị sư đệ này, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nó chạm đến thân thể của ngươi.
Lạc Thanh Chu nắm gậy gỗ trong tay lại một lần nữa xác nhận nói:
- Sư tỷ, ta chỉ cần tránh ngươi mười chiêu là được rồi, đúng không?
Vân Uyển Nhu gật đầu nói:
- Đúng, sau mười chiêu, nếu như kiếm ta không có chỉ vào cổ họng của ngươi, coi như ta thua.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Vân sư tỷ, vậy nếu như một kiện vũ khí nào đó trong tay hai người chúng ta đột nhiên bị đối phương hủy đi, có cần để cho đối phương bồi thường không?
Sao?
Đao tỷ ở một bên nghe lời này, khóe miệng lại không khỏi co quắp mấy lần, gia hỏa xấu bụng này...
Vân Uyển Nhu mỉm cười:
- Nếu là ước định tỷ thí, tự nhiên không cần bồi. Bất quá cây gậy kia của ngươi... Ta có thể bồi thường cho ngươi.