Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1349 - Chương 1349: Đệ Tử Nội Môn Kiếm Phong, Gậy Gỗ Cùng Kiếm (5)

Chương 1349: Đệ tử nội môn Kiếm Phong, gậy gỗ cùng kiếm (5) Chương 1349: Đệ tử nội môn Kiếm Phong, gậy gỗ cùng kiếm (5)

Mấy tên nam nữ phía sau nàng cũng đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy chế giễu.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Không cần, ta chỉ hỏi một chút, nếu là quy củ, vậy khẳng định không thể loạn. Chúng ta đều là người tập võ, không chỉ cần lời hứa ngàn vàng, còn muốn tuân thủ quy củ của tỷ võ, sư tỷ nói đúng hay không?

Trong mắt Vân Uyển Nhu lộ ra một tia không kiên nhẫn, trên mặt vẫn như cũ mang theo mỉm cười nhu hòa nói:

- Vị sư đệ này, có thể bắt đầu.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn cổ của nàng, lại một lần nữa nghe được tiếng trong lòng nàng:

- Nhà quê thô tục này, chỉ sợ đầu não có vấn đề? Nếu kiếm của ta đụng phải hắn, chỉ sợ sẽ làm bẩn kiếm của ta, chờ một lúc trước chặt đứt gậy gỗ trong tay hắn, một kiếm tiếp theo chỉ vào cổ họng hắn, sau đó lại cho hắn một cước, để hắn quỳ xuống... 】.

Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nàng, nắm chặt gậy gỗ trong tay, lui về phía sau mấy bước, cùng nàng kéo ra một chút khoảng cách.

Mặc dù hắn có lòng tin với gậy gỗ trong tay, nhưng đối mặt với cao thủ Võ Sư hậu kỳ, hắn vẫn phải chú ý cẩn thận.

Bất quá còn tốt, đối phương chỉ dùng kiếm.

Hắn cũng không tin, kiếm của nàng còn nhanh hơn kiếm của Thiền Thiền.

- Nhị sư tỷ, cây gậy này của ta vừa dài vừa cứng, ngươi cũng nên cẩn thận nha.

Nói xong, trực tiếp kéo lấy gậy gỗ trong tay, xông tới.

- Xóa!

Lạc Thanh Chu cũng không khách khí, bổ lên một gậy.

Nhìn động tác mau lẹ, lực đạo hung mãnh.

Nhưng bởi vì hắn tu luyện chính là quyền pháp, cũng không phải công pháp, cho nên một gậy này cũng không có chút chiêu thức nào có thể nói, ở trong mắt Vân Uyển Nhu, càng giống như thằng hề.

Nàng cũng không đánh trả, vẻn vẹn đứng tại chỗ, né người sang một bên, thoải mái tránh đi gậy gỗ đập chém mà xuống.

Lạc Thanh Chu lại vừa quét qua.

Eo nhỏ nhắn của Vân Uyển Nhu khẽ cong, lần nữa tránh đi.

Những sư huynh sư tỷ phía sau nàng đều vỗ tay khen hay:

- Uyển Nhu sư muội, thân pháp thật tốt.

Lập tức lại cười nhạo nói:

- Tiểu tử kia giống như đánh loạn một trận, không có tu luyện qua côn pháp? Quả thật khôi hài?

Nói xong, bảy người đều cười vang.

- !

Lạc Thanh Chu biểu lộ một mặt khẩn trương, lại vung một gậy ra ngoài.

Vân Uyển Nhu lần nữa nhẹ nhàng tránh ra, mỉm cười, ‘Ờ’ một tiếng, rút ra bảo kiếm trong tay, nói khẽ:

- Vị sư huynh này, ta đã để ngươi ra ba chiêu, hiện tại, nên đến phiên ta xuất kiếm. Ta chỉ xuất ra bảy chiêu, bên trong bảy chiêu, nếu không thể chế trụ ngươi, ta sẽ nhận thua.

Bảo kiếm kia rét lạnh sáng như tuyết, vừa ra khỏi vỏ, nhiệt độ không khí bốn phía giống như đột nhiên hạ xuống.

- Tốt, bảo kiếm của Uyển Nhu sư muội đã ra khỏi vỏ, các ngươi đoán xem, tiểu tử kia có thể đón lấy mấy chiêu?

- Lấy thân pháp tiểu tử kia vừa rồi bày ra, ta cảm giác hắn ngay cả một chiêu đều không tiếp nổi, kiếm của Uyển Nhu sư muội thế nhưng nhanh đến ngay cả sư phụ đều sợ hãi thán phục không thôi.

- Ha ha, đừng quá xem thường người ta, ta cảm thấy tiểu tử kia chí ít có thể đón đỡ hai chiêu, dù sao cũng là Võ Sư trung kỳ.

- Đừng nói chuyện! Uyển Nhu sư muội muốn xuất kiếm.

Mấy người lập tức định thần nhìn lại.

Bảo kiếm trong tay Vân Uyển Nhu lóe lên hàn mang, một kiếm đâm về cổ họng Lạc Thanh Chu.

Kiếm ra im ắng, nhanh chóng tuyệt luân.

Mọi người thấy mũi kiếm muốn đâm tới cổ họng thiếu niên, thiếu niên vẫn đứng bất động ở tại chỗ, giống như không kịp phản ứng, Vân Uyển Nhu cũng đang muốn dừng tay nhưng đúng vào lúc này, thiếu niên kia lại né người sang một bên, dùng tốc độ càng nhanh né tránh.

Mọi người nhất thời ngẩn người, Sở Tiểu Tiểu lập tức la lớn:

- Chiêu thứ tư!

Vân Uyển Nhu thấy thế, trong mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, bảo kiếm trong tay lập tức xoắn tới, thân ảnh lóe lên lại từ phía bên cạnh đâm về cổ họng của hắn.

Nhưng lần này, Lạc Thanh Chu tránh né càng nhanh, mà lại không có hoàn thủ.

Những nam nữ đệ tử sau lưng Vân Uyển Nhu vừa rồi còn đang bày ra mặt mũi tràn đầy thoải mái chế giễu lúc này đều im lặng, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

- Chiêu thứ năm.

Sở Tiểu Tiểu lớn tiếng hô.

- A!

A! Lạt!

Vân Uyển Nhu thấy vậy, không tiếp tục lưu thủ, thân ảnh đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ thấy hàn mang lấp lóe, kiếm ảnh trùng điệp, liên tục xuất ra ba kiếm, phong bế tất cả đường lui của đối phương.

Lần này, nhìn hắn còn né tránh như thế nào.

- Hô!

Nhưng làm nàng cảm thấy kinh hãi và không thể tưởng tượng nổi chính là, đối phương tránh cũng không thể tránh, cũng không lại tránh đi, mà giơ lên gậy gỗ trong tay, đưa ngang trước người, lại tinh chuẩn không sai lầm liên tục chặn ba kiếm nhanh chóng tuyệt luân này của nàng.

Mũi kiếm của ba kiếm vậy mà tinh chuẩn đâm vào bên trên gậy gỗ đen nhánh không quá thô to kia.

Bình Luận (0)
Comment