Lúc này, giữa sân đã lặng ngắt như tờ.
Những sư huynh sư tỷ kia của nàng đều không còn dám khinh thường thiếu niên này, thần sắc trên mặt đều trở nên ngưng trọng cùng khẩn trương.
Sở Tiểu Tiểu hỏi:
- Vừa rồi ra mấy chiêu? Ta không có thấy rõ.
Mặt mũi Trương Viễn Sơn tràn đầy kích động nói:
- Ba chiêu! Ba chiêu rất nhanh, Sở sư đệ vậy mà toàn bộ tiếp nhận! Mà rất tinh chuẩn đón đỡ hết mũi kiếm.
Sở Tiểu Tiểu lập tức lớn tiếng nói:
- Tám chiêu! Còn có hai chiêu! Sở sư huynh, lại kiên trì hai chiêu, nàng liền thua.
Vừa nghe lời này, trong mắt Vân Uyển Nhu lập tức lộ ra một tia âm lệ, ‘Ông’ một tiếng, bảo kiếm trong tay lập tức rung động một cái, mũi kiếm đột nhiên sáng lên, vung ra một vòng hàn mang, đúng là kiếm mang.
Mặc dù chỉ có dài khoảng nửa tấc, lại làm khí thế của nàng đột nhiên biến đổi, bảo kiếm trong tay cũng trở nên đáng sợ hơn.
Nàng cầm bảo kiếm, nhìn về phía thiếu niên đối diện, cười nhạt một tiếng, nói:
- Vị sư đệ này, thân pháp rất tốt. Bất quá chiêu thứ nhất trong hai chiêu tiếp theo, ta muốn chém đứt gậy gỗ trong tay ngươi, chiêu thứ hai... Sẽ kết thúc.
Nói xong, bảo kiếm trong tay ‘Xóa’ một tiếng trảm mạnh tới, mang theo một cỗ kiếm khí cùng khí thế làm cho người ta sợ hãi, trực tiếp phong kín tất cả đường lui của hắn.
Hắn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể giơ lên gậy gỗ nghênh đón.
Bảo kiếm dùng tốc độ cùng lực đạo đáng sợ xẹt qua không khí, phát ra tiếng rít chói tai.
Sắc mặt mấy người Trương Viễn Sơn đều thay đổi.
Hai tay Lạc Thanh Chu nắm chắc gậy gỗ đen nhánh, trong con mắt rõ ràng hiện ra chuôi bảo kiếm đang trảm nhanh mà đến, nội lực thuận cánh tay, ‘Oanh’ một tiếng tràn vào gậy gỗ trong tay.
Đã như vậy, vậy cũng đừng trách gậy hắn cứng rắn.
- A!
Hắn nâng lên gậy gỗ trong tay, đột nhiên vung lên, nghênh đón.
- Gấm ----
Bảo kiếm trảm mạnh mà xuống nặng nề đánh vào gậy gỗ đột nhiên giở lên nghênh tiếp.
Nữ tử hơi mập sau lưng Vân Uyển Nhu cười lạnh một tiếng nói:
- Cũng dám cầm một cây gậy gỗ nghênh đón bảo kiếm của Uyển Nhu sư muội, quả thực là...
- Xoạt!
Nhưng nàng còn chưa có nói xong, bảo kiếm trong tay Vân Uyển Nhu lại đột nhiên bị gãy thành hai nửa, mũi kiếm phun trào kiếm mang lập tức thu hết quang mang vào, rơi xuống mặt đất...
Lời nói trong miệng nữ tử hơi mập đột nhiên ngừng lại, há to miệng.
Các đệ tử khác gặp một màn này, đều là mở to hai mắt nhìn.
Vân Uyển Nhu cầm kiếm gãy, khóe môi hơi nhếch lên co quắp mấy lần, trên mặt vừa muốn lộ ra mỉm cười nhàn nhạt cũng đột nhiên cứng ngắc.
Kiếm của nàng vậy mà gãy mất...
Lại bị một cây gậy gỗ đánh gãy...
Mấy người Trương Viễn Sơn nhìn thấy một màn quỷ dị này, cũng trợn mắt hốc mồm, biểu lộ khó tin.
Chỉ có Đao tỷ hơi co giật khóe miệng một chút, ánh mắt có chút đồng tình nhìn về phía thiếu nữ đang ngây người như phỗng.
Nếu như nàng không khinh thường, nếu như nàng không muốn dùng bảo kiếm cứng rắn trong tay bổ cây gậy gỗ kia, nếu như nàng chỉ dùng kiếm chiêu phiêu dật và thân pháp bén nhạy của mình đi đâm, nàng khẳng định sẽ thắng.
Mặc dù mười chiêu hai mươi chiêu có khả năng không được, nhưng khi chiêu kiếm của nàng chân chính bạo phát ra, tên kia tuyệt đối không phải đối thủ.
Dù sao nàng là Võ Sư hậu kỳ, cao thủ chuyên tu kiếm pháp.
Mà tên kia mặc dù có thân pháp rất nhanh, mặc dù gậy gỗ trong tay rất cứng, nhưng hắn căn bản sẽ không biết bất kỳ côn pháp gì, mà tu vi cũng thấp hơn một cấp, cho nên tất thua.
Nhưng, nữ hài kiêu ngạo này quá mức tự tin đối với kiếm pháp của mình.
Bất quá Đao tỷ cũng có chút kỳ quái, tên kia chủ tu quyền pháp, căn bản không có tiếp xúc qua kiếm, thế nhưng vì sao rất hiểu kiếm chiêu, hơn nữa còn có thể dễ dàng thấy rõ những kiếm chiêu kia và rất tinh chuẩn tránh né chứ?
- Vân sư tỷ, còn có một chiêu cuối cùng, ta không cần cây gậy.
Lạc Thanh Chu thu hồi gậy gỗ đen nhánh trong tay, tay không tấc sắt nhìn về phía thiếu nữ không nhúc nhích cầm kiếm gãy, đối diện.
Nhưng có lẽ hắn không biết, vừa rồi hắn tinh chuẩn tránh né hàng loạt kiếm chiêu và dùng một cây gậy làm gãy kiếm của nàng mang theo đả kích lớn đến bao nhiêu dành cho thiếu nữ được người người ca tụng là thiên tài dùng kiếm này.
Toàn bộ tự tin mà nàng dưỡng thành mấy năm qua tại thời khắc này bị hắn phá huỷ, đổ sụp cùng một chỗ.
- Uyển Nhu sư muội....
Những sư huynh sư tỷ kia của nàng đều đi tới, muốn an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm chậm rãi bao phủ.
Dưới sườn núi yên tĩnh một lát.
Vân Uyển Nhu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đối diện, biểu lộ trên mặt vậy mà bình tĩnh đến lạ thường, thản nhiên nói:
- Ta không sao.