Lần trước Thanh Chu ca ca lại mặt, người cũng không cho ta ra ngoài, ta cũng không có thấy hắn đâu, lần này rốt cuộc cũng có thể gặp!
Dương thị biến sắc, nhìn Nhị công tử bên cạnh một chút, vội vàng xụ mặt khiển trách:
- Cái gì mà Thanh Chu ca ca? Nói với ngươi bao nhiêu lần, tên kia là tiện loại, là đồ thấp kém, không phải ca ca ngươi! Về sau còn gọi bậy, xé nát miệng ngươi!
Lập tức chỉ vào Lạc Ngọc bên cạnh, cười rạng rỡ nói:
- Đây mới là thân ca ca của ngươi, mau gọi nhị ca.
Trên mặt Lạc Tiểu Lâu thu lại ý cười hưng phấn, nhíu nhíu mày, dừng bước lại, đứng vững trước mặt Lạc Ngọc, cúi đầu khom người, sợ hãi kêu một tiếng:
- Nhị ca.
Trên mặt Lạc Ngọc lộ ra ý cười ôn hòa, nhìn nàng nói:
- Tiểu Lâu hồn nhiên ngây thơ, kêu không sai. Nhị nương, lần sau không cần răn dạy nàng như vậy.
Dương thị cười theo nói:
- Nhị công tử cũng đừng cưng chiều nha đầu này, nha đầu này chính là đồ đần, không lay chuyển được, nên thường xuyên giáo huấn. Vật nhỏ đê tiện kia, gọi hắn một tiếng danh tự chính là để mắt hắn, chỗ nào xứng với gọi hắn là ca ca, ta nhìn thấy gương mặt thối kia của hắn đều ghét bỏ! Không biết lớn nhỏ, không hiểu quy củ, thành thân nhiều ngày như vậy, cũng không biết chủ động trở về thỉnh an lão gia cùng phu nhân và Nhị công tử ngài, lại còn muốn Nhị công tử ngài tự mình phái người đi mời, hừ, hôm nay nói không chừng ta phải giáo huấn Bạch Nhãn Lang không có mẹ giáo dưỡng kia một chút thật tốt.
Lạc Tiểu Lâu cúi đầu đứng ở một bên, không tiếp tục dám lên tiếng, hưng phấn lúc mới vừa tới trong nháy mắt biến thành băng lãnh.
Trên mặt Lạc Ngọc đầy mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Không bao lâu.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Nha hoàn dẫn một thiếu niên từ cửa chính đi vào.
Sau lưng thiếu niên kia, thiếu nữ cầm kiếm bộ dáng xinh đẹp đi theo. Thiếu nữ kia vừa xuất hiện, gió tuyết phía ngoài giống như càng lạnh hơn.
Lạc Ngọc có cảm giác cổ hơi ngứa ngứa.
Nhìn xem thiếu nữ cầm kiếm kia, nhìn bộ dáng nàng xinh đẹp băng lãnh, nghĩ đến hôm đó một kiếm đứt cổ, lại nghĩ tới đạo thân ảnh tuyệt mỹ tựa như thiên tiên kia, trong lòng vốn đã khôi phục lại bình tĩnh đột nhiên rụt lại, giống như kim đâm nhói nhói.
Những thứ này, lúc đầu đều nên thuộc về hắn.
Có chút ngoài ý muốn.
Lạc Thanh Chu không nghĩ tới hôm nay Nhị phu nhân sẽ ở đây.
Càng không nghĩ đến, tiểu nha đầu đã từng luôn vụng trộm đi tìm hắn chơi, cuối cùng lại bị hắn vô tình tổn thương cũng ở đây.
- Thanh Chu, mau vào, bên ngoài rất lạnh, thân thể ngươi như này, vẫn là quá yếu.
Mặt mũi Lạc Ngọc tràn đầy nhiệt tình ra cửa nghênh đón.
Nhị phu nhân Dương thị cũng mặt đầy tươi cười, ngữ khí lại âm dương quái khí:
- Thanh Chu, từ lần trước lại mặt về sau, ngươi đã hơn một tháng chưa trở về, có phải cuộc sống hiện tại quá tốt liền quên Thành Quốc phủ chúng ta rồi hay không?
Lạc Tiểu Lâu đứng ở nơi hẻo lánh, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên ngoài cửa, không dám lên trước.
Lạc Thanh Chu ở ngoài cửa cúi đầu chắp tay, thái độ cung kính nói:
- Nhị phu nhân, Nhị công tử.
- Người một nhà, khách khí cái gì, mau vào.
Lạc Ngọc thân thiết kéo cánh tay hắn, dẫn tới trước bàn, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hôm nay ta để phòng bếp chuẩn bị đầy một bàn đồ ăn, hai huynh đệ chúng ta hảo hảo tụ họp một chút.
- Đa tạ Nhị công tử.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói.
Lạc Ngọc cười cười, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa, tiến lên chắp tay, nho nhã lễ độ nói:
- Cô nương cũng tiến vào cùng một chỗ dùng cơm đi, đều không phải là người ngoài, không có nhiều quy củ như vậy.
Hạ Thiền xoay người, ôm kiếm đứng dưới mái hiên, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, coi hắn thành không khí, không có để ý.
Khóe mắt Lạc Ngọc co quắp một chút, mỉm cười, không có nói thêm nữa, quay người trở về phòng, phân phó nha hoàn mang thức ăn lên.
- Tiểu Lâu, ngươi vừa rồi không phải nói muốn gặp Thanh Chu ca ca của ngươi sao? Mau tới đây.
Lạc Ngọc cười nói với thiếu nữ váy đỏ đứng ở trong góc.
Lạc Tiểu Lâu sợ hãi nhìn mẫu thân ruột của mình một chút, vừa nhìn về phía thiếu niên vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nhìn mấy lần, cũng không có nhìn thấy nụ cười quen thuộc mà thân thiết từ trên mặt của hắn.
- Tiểu Lâu, tới chào!
Dương thị nghiêm mặt nói.
Lạc Tiểu Lâu lúc này mới đi ra khỏi nơi hẻo lánh, đi đến trước mặt thiếu niên, cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Thanh... Thanh Chu ca ca.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu, trên mặt cũng không có lộ ra bất kỳ biểu lộ gì dư thừa, cũng không có trả lời.
Hắn quay đầu nhìn về nam tử mặt mũi tràn đầy mỉm cười ôn tồn lễ độ phía trước, chắp tay nói:
- Nhị công tử, ta ở trong phủ đã dùng cơm xong.