Lạc Ngọc lôi kéo cánh tay của hắn ngồi xuống, cười nói:
- Vậy thì ăn ít một chút, coi như bồi giúp ta ăn, ta đã lâu chưa hề nếm qua một bàn đồ ăn ngon như thế này đây.
Dương thị bên cạnh cũng đầy mặt tươi cười nói:
- Đúng đúng đúng, Thanh Chu, ngươi thật vất vả trở về một chuyến, cứ bồi nhị ca ngươi hảo hảo ăn một bữa đi, ta rót rượu cho các ngươi.
Nói rồi, đi qua bưng lên bầu rượu, tự mình rót rượu cho hai người.
Lạc Ngọc quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh cười nói:
- Tiểu Lâu, ngồi đi, cùng một chỗ ăn, ngồi bên cạnh Thanh Chu ca ca của ngươi, cùng hắn trò chuyện.
Dương thị vội vàng cười nói:
- Nhị công tử, không cần phải để ý đến nàng, nàng trước đó mới ăn điểm tâm, hiện tại không đói bụng. Hai huynh đệ các ngươi ăn là được, nàng là một tiểu nha đầu, để nàng đứng đấy rót rượu cho các ngươi là được.
Nói xong, trực tiếp đi qua nâng ấm nhét vào trong tay nàng, vỗ vỗ sau gáy nàng nói:
- Nha đầu ngốc, đi qua bên cạnh, rót rượu cho nhị ca tam ca.
Lạc Tiểu Lâu cầm bầu rượu, đi đến sau lưng của hai người, không nói một tiếng.
Lạc Ngọc cười cười, không có nói thêm nữa, bưng ly rượu lên nói:
- Thanh Chu, đến, ta trước kính ngươi một chén.
Đúng vào lúc này, thiếu nữ băng lãnh lúc đầu đứng ở ngoài cửa đột nhiên đi đến, đứng ở đằng sau Lạc Thanh Chu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chén rượu trong tay hắn.
Lạc Ngọc sửng sốt một chút, nhìn nàng một cái, bỗng nhiên hiểu được, cười trước tiên uống một hơi cạn sạch chén rượu của mình, lập tức nói với Dương thị bên cạnh:
- Nhị nương, ngươi cũng uống một chén, sau đó dùng bữa đi.
Dương thị là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu được, nhìn thiếu nữ ôm kiếm kia một chút, miệng nhỏ giọng thầm thì một câu, đi qua trực tiếp đem nâng chén rượu trước mặt Lạc Thanh Chu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lập tức, cầm chén đũa lên, đều kẹp đồ ăn trên bàn mỗi món một chút, ăn vào miệng.
Đợi nàng ăn xong, ngẩng đầu chuẩn bị mỉa mai vài câu, thiếu nữ ôm kiếm cũng không biết khi nào chạy tới ngoài cửa, một lần nữa đứng ở dưới mái hiên, lạnh lùng như băng, không nhúc nhích.
- Hứ, lòng tiểu nhân!
Nàng bĩu môi nói thầm một câu, để chén xuống đũa.
- Tiểu Lâu, rót rượu.
Nàng lại lấy một chén rượu mới từ trong tay nha hoàn, đặt ở trước mặt Lạc Thanh Chu.
Lạc Tiểu Lâu tiến lên, cẩn thận từng li từng tí rót đầy chén.
- Thanh Chu, mời.
Lạc Ngọc bưng chén rượu lên, vẻ mặt tươi cười.
Lạc Thanh Chu cũng bưng chén rượu lên.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Dương thị ở một bên gắp thức ăn cho bọn hắn, cười nói:
- Thanh Chu, sống ở Tần phủ bên kia thế nào? Là ở cùng một chỗ với vị Tần đại tiểu thư kia sao?
Gương mặt thiếu nữ ôm kiếm dưới mái hiên bên ngoài xinh đẹp có chút nghiêng qua.
- Rất tốt.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, thản nhiên đáp.
Dương thị nhìn Lạc Ngọc bên cạnh hắn, vừa cười nói:
- Vị Tần đại tiểu thư kia...
Nói đến đây, âm thanh hạ thấp:
- Không có vấn đề gì chứ? Nghe người ta nói, nàng không biết nói chuyện, không biết cười... Có phải thật vậy hay không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút.
Dương thị cười rạng rỡ nói:
- Thanh Chu, chúng ta đều là người một nhà, Thành Quốc phủ là nhà của ngươi, có lời gì không thể nói chứ? Trong lòng có ủy khuất gì đều có thể nói cho Nhị nương.
Trên mặt Lạc Ngọc bên cạnh mang ý cười, không tiếp tục mở miệng.
Lạc Thanh Chu đáp:
- Nàng rất tốt, chỉ là tính cách có chút hướng nội, không thích nói chuyện mà thôi.
Ánh mắt Lạc Ngọc lấp lóe, bưng chén rượu lên.
Dương thị nhìn hắn một cái, vừa cười hỏi:
- Thế Thanh Chu, vị Tần đại tiểu thư kia, nàng... Thích ngươi sao?
Lạc Ngọc cầm chén rượu, trong lòng có chút nhộn nhạo.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không biết.
Dương thị cười cười, lại gắp thức ăn cho hắn, nói:
- Đến, dùng bữa dùng bữa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm.
Dương thị lại nhìn Lạc nhị công tử một chút, nghĩ nghĩ, lại thấp giọng hỏi:
- Thanh Chu, Nhị nương nói với ngươi một câu xuất phát từ tâm can, ngươi nếu không thích nơi đó, nếu như những người kia đối xử ngươi không tốt, ngươi bất cứ lúc nào đều có thể trở về. Nhị ca ngươi về sau sẽ đi kinh đô, sản nghiệp Thành Quốc phủ lớn như thế, ngươi lại đọc qua sách, người lại thông minh, đến lúc đó có thể giúp quản lý một tay.
Lạc Ngọc cười nói:
- Nhị nương nói không sai, Thanh Chu, ta thật ra cũng không có gì hứng thú đối với mấy chuyện này, về sau vẫn phải dựa vào ngươi.
Lạc Thanh Chu không nói gì.
- Đến, Thanh Chu, uống rượu.
- Thanh Chu, dùng bữa, dùng bữa.
Hai người một người mời rượu, một người gắp thức ăn.
Lại hàn huyên một hồi, lời nói Dương thị đột nhiên xoay chuyển, thấp giọng nói:
- Thanh Chu, chờ sang năm nhị ca ngươi thi vào Long Hổ học viện, ngươi cũng sẽ nở mày nở mặt theo. Cái kia... Tần gia Nhị công tử, ngươi gần đây có gặp qua không? Ngươi có thấy hắn luyện võ hay không?