Mứt quả này chua chua ngọt ngọt, hẳn là nàng thích ăn.
Mà thứ này đối với thân thể nàng hẳn là không có tổn thương gì.
Ở trong Tần phủ, Tần nhị tiểu thư đối xử với hắn vẫn luôn rất tốt.
Lúc mua mứt quả, tự nhiên cũng nghĩ đến nàng.
Đi tới cửa, còn chưa gõ cửa, Châu nhi đã mở cửa, từ bên trong đi ra, trong tay bưng bình canh sứ, nhìn thấy hắn về, sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Cô gia, nô tỳ đưa canh gà cho người, đã đặt ở trong phòng bếp của người, người nhớ uống đó. Đúng rồi, người là tới tìm tiểu thư nhà ta sao?
Lạc Thanh Chu đưa mứt quả trong tay tới trước mặt của nàng nói:
- Ta vừa mới mua ở bên ngoài, không biết Nhị tiểu thư có ăn hay không.
Châu nhi nhìn mứt quả, lại nhìn về phía hắn, do dự một chút, tránh người ra nói:
- Cô gia tự mình đi vào đi, tiểu thư đang ở trong thư phòng đọc sách đấy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không vào, còn muốn trở về đọc sách, phiền Châu nhi cô nương giúp ta cầm vào.
Châu nhi nghi ngờ nhìn hắn một cái, tiếp nhận mứt quả, “A” một tiếng, tựa hồ có chút không tình nguyện.
Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng: 【 Gia hỏa này vô sự mà ân cần tiểu thư nhà ta, sẽ không thật có ý đồ với tiểu thư nhà ta đó chứ? Ghê tởm, ta phải nói cho phu nhân 】.
- Được rồi, Châu nhi cô nương, thân thể Nhị tiểu thư không tốt, không thể ăn loại đồ ăn lạnh này.
Lạc Thanh Chu đột nhiên cầm lại mứt quả trong tay nàng, lập tức cáo từ rời đi.
Châu nhi ở trước cửa ra vào, lăng lăng nhìn bóng lưng hắn đang bước nhanh đi xa.
Sau một lúc lâu, quyệt miệng bĩu môi nói:
- Không hiểu thấu.
Nghĩ nghĩ, nàng quay người trở về, đi đến dưới mái hiên ngoài cửa sổ bẩm báo nói:
- Tiểu thư, cô gia vừa mới tới.
Tần Vi Mặc đang ở trước bàn đọc sách, lập tức để quyển sách trong tay xuống, nhưng lại nghe được Châu nhi tức giận nói:
- Nhưng mà lại đi rồi... Thật sự không hiểu thấu cô gia, rõ ràng mua mứt quả, nói cho tiểu thư ăn, đều đã nhờ nô tỳ đưa vào, nhưng lại đột nhiên đòi trở về, không biết có ý gì.
Tần Vi Mặc giật mình, nhíu đôi lông mày tinh tế, suy tư một chút, ôn nhu hỏi:
- Châu nhi, ngươi kể lại lúc mới nhìn thấy tỷ phu, mỗi một câu nói, còn có lúc ấy trong lòng ngươi nghĩ như thế nào đều nói một lần cho ta nghe.
- Tiểu thư...
- Nói đi.
Giọng nói Tần Vi Mặc ôn nhu, ánh mắt ôn hòa, nhưng ngữ khí lại không thể nghi ngờ.
Châu nhi không còn dám chần chờ, vội vàng nói ra hết đối thoại vừa rồi, cùng với suy nghĩ trong lòng mình vừa rồi.
Tần Vi Mặc nghe xong, khẽ thở dài một hơi:
- Châu nhi, lần sau không được suy nghĩ lung tung trước mặt tỷ phu. Tỷ phu làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không phải là người như ngươi nghĩ. Hắn cho ta mứt quả, cũng chỉ bởi vì ở trong Tần phủ này, ta đối với hắn còn không tệ, trong lòng của hắn cảm kích mà thôi. Cho nên lúc ra ngoài mua mứt quả, hắn mới có thể nghĩ đến ta, hắn hẳn là chuyên môn mua cho Tiểu Điệp.
Châu nhi nghi ngờ nói:
- Tiểu thư, thế nhưng nô tỳ... Nô tỳ chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng, cũng không có nói cho cô gia, thái độ của nô tỳ rất tốt.
Tần Vi Mặc đắng chát cười một tiếng:
- Ngươi không biết, người có đôi khi trong lòng suy nghĩ cái gì, trên mặt, trong mắt đều sẽ biểu hiện ra ngoài. Tỷ phu khác biệt với người ngoài, hắn từ nhỏ sống ở trong loại hoàn cảnh kia, về sau cùng mẫu thân đi tới Thành Quốc phủ, chỉ sợ sinh hoạt càng thêm cẩn thận từng li từng tí, cho nên từ nhỏ đã học được nhìn mặt mà nói chuyện, mà lòng tự trọng rất mạnh. Hắn vốn hảo tâm đến cho ta mứt quả, ngươi lại biểu hiện ra không tình nguyện cùng hoài nghi hắn, trong lòng hắn tự nhiên khó chịu, cho nên đoạt lại mứt quả, rời đi.
Châu nhi mở to hai mắt nhìn nàng:
- Tiểu thư, người... Người làm sao hiểu rõ cô gia như vậy? Người... Người có phải hay không...
Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu:
- Ngươi lại nghĩ lung tung, ta và tỷ phu, chỉ là quan hệ muội muội và tỷ phu. Ta chỉ thưởng thức tài hoa của tỷ phu, thích ở cùng hắn một chỗ, thích nghe hắn nói và kể chuyện xưa, cảm thấy rất dễ chịu, rất bình tĩnh... Cũng không phải là như các ngươi suy nghĩ.
Châu nhi “A” một tiếng, cúi đầu nói:
- Tiểu thư, thật xin lỗi... Vậy, vậy nô tỳ đi xin lỗi cô gia, có được hay không?
Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, đứng lên nói:
- Không cần, ngươi đi xin lỗi, ngược lại không tốt. Mà lòng dạ tỷ phu rộng lượng, cũng sẽ không bởi vì việc này so đo với ngươi. Thu nhi đâu, gọi nàng tới, ta muốn đi đến chỗ tỷ phu một chuyến.
Châu nhi sửng sốt một chút, muốn khuyên can, nhưng thấy được thần sắc trên mặt nàng, nghĩ đến nàng quật cường, đành phải chạy qua một bên khác, đi gọi Thu nhi và ma ma.
Lạc Thanh Chu cầm bánh bao và hai xâu mứt quả còn lại vừa trở lại tiểu viện, đột nhiên phát hiện một thân ảnh băng lãnh đang đứng dưới cây lê.