Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156: Sao Ai Cũng Thích

Chương 156: Sao ai cũng thích Chương 156: Sao ai cũng thích

Một bộ váy dài xanh nhạt, eo nhỏ nhắn, bờ mông cong, tóc đen đến eo, xinh đẹp băng lãnh, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, như pho tượng, không nhúc nhích bên dưới bông tuyết bay lả tả.

Trên đầu, trên vai, trên cánh tay trước ngực, trên thân kiếm đã lấp đầy bông tuyết.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một lát, lúc này mới kịp phản ứng, đành phải lại cầm một chuỗi mứt quả, đi tới:

- Hạ Thiền cô nương...

- Hừ!

Thiếu nữ nghiêng mặt qua, cái cằm khẽ nhếch.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, đành phải lại lần nữa nói:

- Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi... Ăn kẹo hồ lô.

Thiếu nữ cướp đi một xâu, bước nhanh rời đi.

Khi Lạc Thanh Chu xoay người nhìn lại, nàng đã đi ra cửa chính, biến mất trong gió tuyết mênh mông bên ngoài.

Không hiểu thấu.

Mứt quả ăn ngon như vậy ư?

Lạc Thanh Chu cảm thấy không hiểu, vào phòng, lấy ra một chuỗi xâu cuối cùng từ trong túi giấy, đặt ở bên miệng cắn một viên.

Ê ẩm ngọt ngào, với cả quá qua loa.

Bất quá đối với đám người không có hưởng thụ qua thiên kỳ trăm vị ở thời đại kia mà nói, hoàn toàn chính xác vẫn là thích ăn.

Còn lại hắn lại bỏ vào túi giấy, chuẩn bị ban đêm cho Tiểu Điệp ăn.

Phía ngoài, trên đường.

Hạ Thiền đi trong gió tuyết, trong tiếng thanh thúy cắn xâu đường hồ lô thứ hai, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Lập tức, một đám nha hoàn cùng ma ma vây quanh một đạo thân ảnh nhu nhược chậm rãi đi ra từ bên trong màn tuyết phía trước.

Hạ Thiền sửng sốt một chút, lui qua ven đường.

Đợi đi đến chỗ gần, ánh mắt Tần Vi Mặc đột nhiên nhìn về phía mứt quả trong tay nàng.

Hai thiếu nữ, bốn mắt nhìn nhau.

Tỷ phu mua rất nhiều sao?

Trong lòng Tần Vi Mặc âm thầm nghĩ.

Được chúng nha hoàn và ma ma chen chúc đi tới nơi Lạc Thanh Chu ở. Nhưng cửa chính tiểu viện đã đóng chặt, trên cửa đã khóa lại.

Người đã không còn ở đây.

Tần Vi Mặc đứng ở ngoài cửa sững sờ.

Châu nhi vội vàng tiến lên nhìn khóa sắt một chút, quay đầu nói:

- Tiểu thư, cô gia hẳn là vừa ra ngoài không lâu, nô tỳ dẫn người đi tìm.

Tần Vi Mặc do dự một chút, lắc đầu:

- Không cần đâu Châu nhi, chắc tỷ phu còn có chuyện khác phải làm, chúng ta trở về đi.

- Thế nhưng tiểu thư, người thật vất vả ra một chuyến...

- Không sao đâu, trở về đi.

Tần Vi Mặc lại liếc mắt nhìn cửa chính đóng chặt, được Thu nhi nâng đỡ, cùng các nha hoàn khác cùng ma ma chen chúc, quay người rời đi.

Châu nhi rất tức giận, nhấc chân đã đã cửa chính đóng chặt, miệng căm giận nói:

- Ghê tởm, mỗi lần tiểu thư đến đều không có nhà! Chính là cố ý!

Lúc một đoàn người Tần Vi Mặc đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung”, đột nhiên nhìn thấy Bách Linh đứng trước cửa ra vào, trong tay cũng cầm một chuỗi mứt quả ăn.

Mứt quả kia chỉ còn lại có một viên cuối cùng, nàng chỉ dám dùng đầu lưỡi liếm láp, tựa hồ không nỡ ăn.

- Nhị tiểu thư, sao người lại đi ra làm gì?

Bách Linh nhìn thấy các nàng, vội vàng chào hỏi.

Tần Vi Mặc nhìn mứt quả trong tay nàng một chút, ôn nhu hỏi:

- Bách Linh, mứt quả này, là tỷ phu cho các ngươi sao?

Bách Linh nghe nàng nhắc đến mứt quả, đột nhiên ủy khuất nói:

- Là cô gia cho, thế nhưng cô gia thật thiên vị, vậy mà cho Thiền Thiền hai chuỗi, chỉ cho người ta một chuỗi. Thiền Thiền rõ ràng chưa hề để ý tới cô gia, người ta đối với cô gia mới là tốt nhất, cô gia thật làm cho người ta thương tâm.

Tần Vi Mặc mỉm cười:

- Ta vừa rồi cũng trông thấy Thiền Thiền, đoán chừng là chính nàng đi đòi. Tỷ phu không biết từ chối, tự nhiên là cho nàng.

Bách Linh nháy nháy mắt, rất khách khí đưa ra xâu mứt quả còn lại một viên cuối cùng trong tay, hỏi:

- Nhị tiểu thư, người... Người có muốn ăn hay không?

Vừa nói, lại một bên rụt trở về, rõ ràng một bộ dáng không muốn cho.

Sau đó lại tăng thêm một câu:

- Ta... Ta liếm qua.

Châu nhi trợn mắt nhìn.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Không cần, ngươi ăn đi, ta cần phải trở về.

Bách Linh lập tức rút tay trở về, mặt mũi tràn đầy vui vẻ khua tay nói:

- Nhị tiểu thư, gặp lại sau. Bên ngoài gió lớn, người mau trở về đi thôi.

Nói rồi lại duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, liếm lấy viên mứt quả kia.

Tần Vi Mặc được đám người vây quanh rời đi.

Đợi một đoàn người đi xa, Bách Linh thu hồi ánh mắt, cắn mứt quả trong tay, lại quay đầu nhìn về phía phương hướng Lạc Thanh Chu ở, lẩm bẩm:

- Nhị tiểu thư cùng cô gia... Là lạ.

Lập tức nàng quay người trở về phòng, lớn tiếng nói:

- Thiền Thiền! Thiền Thiền thối! Lại cho ta một viên! Ta cho ngươi biết một cái bí mật...

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, trong rừng trúc góc tây bắc.

Thân thể Lạc Thanh Chu trần trụi, chỉ mặc quần đùi, đang tu luyện. Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, gió lạnh thấu xương.

Toàn thân Lạc Thanh Chu phát nhiệt, da thịt dần dần trở nên nóng hổi, mồ hôi tràn ngập da thịt đang phát sáng, như nước mưa chảy xuôi xuống.

Bình Luận (0)
Comment