Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190: Thật Hối Hận

Chương 190: Thật hối hận Chương 190: Thật hối hận

Mai nhi nhìn thấy hắn đứng trước cửa ra vào, đi vào trước bẩm báo.

Sau đó dẫn hắn vào phòng.

Tống Như Nguyệt đang ngồi ở trên ghế xem sách, thấy hắn tới, liếc qua, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân.

Tống Như Nguyệt “Ừ” một tiếng, thần sắc nhàn nhạt, không nói gì.

Lạc Thanh Chu kiên nhẫn chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Tống Như Nguyệt để sách xuống, nhìn hắn hỏi:

- Hôm nay có đi thăm Vi Mặc?

Lạc Thanh Chu nói:

- Có đi.

Tống Như Nguyệt lại hỏi:

- Nói với Vi Mặc những gì?

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, xem ra đêm nay lại phải làm máy lặp lại một lần.

- Kể cho Nhị tiểu thư mấy phần cố sự.

Hắn cung kính đáp.

Quả nhiên, Tống Như Nguyệt nhàn nhạt mở miệng nói:

- Cố sự gì? nói, không sót một chữ.

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải lại nói một lần phần đầu của « Thạch Đầu Ký ».

Tống Như Nguyệt nghe, nhăn đầu lông mày nói:

- Thần thần quái quái, tảng đá thành tinh biến thành người, đây là chính ngươi viết, hay xem ở nơi nào?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tự mình viết.

Lúc này, đã không cần thiết nói thật.

Bởi vì nói cũng không ai tin.

Chủ yếu là không có xuất xứ chân thực, cũng có vẻ dối trá.

Tống Như Nguyệt lập tức hừ lạnh một tiếng, giận tái mặt, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Tốt cho Lạc Thanh Chu ngươi, tự mình viết chút chuyện xưa loạn thất bát tao còn chưa tính, lại còn kéo Vi Mặc nhà ta viết vào bên trong! Gan chó thật lớn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Nhạc mẫu đại nhân bớt giận, Thanh Chu cũng không có viết Nhị tiểu thư vào.

Tống Như Nguyệt cười lạnh một tiếng:

- Hai lông mày cong cong mảnh mai như sương khói, một đôi mắt ngậm nước giống như vui không phải vui, lúc nhã nhặn như kiều hoa chiếu nước, hành động giống như liễu rủ trong gió... Mềm mại bất lực, ngọc thể ốm yếu, đây không phải viết Vi Mặc nhà ta thì viết ai? Chẳng lẽ là viết ta hay sao?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu: - ? ? ?

- Nhìn cái gì? Ngứa da? Ta chính là thuận miệng nói, làm sao, ngươi còn tưởng là thật? Ngươi thật đúng là chuẩn bị viết ta đi vào?

Tống Như Nguyệt trợn mắt nhìn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Thanh Chu không dám.

- Hừ, lá gan của ngươi như thế, có gì không dám? Thân là tỷ phu, vậy mà không biết cấp bậc lễ nghĩa, không tuân quy củ, tiến vào khuê phòng của cô em vợ chưa xuất các, còn cùng ngồi trên giường với cô em vợ ăn cháo, dùng thìa ăn cháo vẫn là thìa chuyên dụng của cô em vợ... Ha ha, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi còn có cái gì không dám?

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy cười lạnh, ngữ khí mỉa mai mà phẫn nộ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không có lại nói tiếp.

Lúc này, giải thích chính là che giấu, giải thích chính là già mồm, kêu oan chính là ngỗ nghịch.

Vẫn là ngậm miệng tương đối tốt.

Bất quá...

Thìa hắn dùng ăn cháo thật sự là thìa chuyên dụng của cô em vợ?

Không nên nha?.

- Làm sao không lên tiếng? Viết cố sự như vậy dám nói ở trước mặt Vi Mặc nhà ta, bây giờ ở trước mặt ta liền biến thành câm? Là lười nhác nói chuyện với ta, hay cảm thấy ta giáo huấn không đúng, trong lòng có oán khí?

Sắc mặt Tống Như Nguyệt càng rét lạnh.

Lạc Thanh Chu đành phải cung kính nói:

- Thanh Chu cũng không giận dỗi, nhạc mẫu đại nhân dạy phải. Thanh Chu có lỗi, cho nên không dám mở miệng.

- Hừ! Ngoài miệng nói không dám mở miệng, trong lòng không chừng mắng ta đây! Có phải còn chuẩn bị trở về đem ta viết vào trong tiểu thuyết, ở bên trong vụng trộm chửi bới ta hay không?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh.

Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp:

- Thanh Chu không dám.

Tống Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, nâng chung trà lên, nhấp một miếng, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, trầm mặt nói:

- Lạc Thanh Chu, trung thực nói cho ta biết, trong chuyện xưa này của ngươi, có phải có viết người giống như ta hay không? Nói thật!

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, đột nhiên nghe được tiếng lòng nàng: 【 Tiểu tử thúi này nếu dám nói không có, vậy hắn đêm nay cũng đừng nghĩ rời đi! Đi ra hoa viên phía sau đào đất một đêm cho ta đi! 】.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, cúi đầu xuống, ra vẻ do dự một hồi, mới nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, bên trong thật có một nhân vật, có mấy phần tương tự với ngài.

- Ồ?

Tống Như Nguyệt lập tức sáng mắt, ngồi thẳng người, trên mặt lại cười lạnh:

- Ta biết, ngươi gan to bằng trời, ngay cả Vi Mặc cũng dám viết, sao lại không dám viết ta? Nói một chút, miêu tả nhân vật kia thế nào, bề ngoài ra sao, tính cách gì, thân phận gì, có kết cục gì?

Lạc Thanh Chu cúi đầu bịa chuyện:

- Bề ngoài thiết trí xinh đẹp như hoa, rất trẻ trung rất xinh đẹp. Tính cách đoan trang hiền thục, ôn nhu hào phóng, người tốt, mà lại thông minh phi thường, tất cả mọi người rất thích. Còn cái khác, còn chưa hoàn thiện hết.

Thật hối hận.

Lần trước đã quyết định không còn kể chuyện xưa cho Tần nhị tiểu thư nghe, làm sao hôm nay lại nhịn không được?

Bình Luận (0)
Comment