Như thế rất tốt.
Lần này không chỉ muốn trở thành máy lặp lại, còn muốn bị coi như nhà viết chuyện đây.
Tự mình chuốc lấy cực khổ.
- Hừ, nịnh hót!
Tống Như Nguyệt liếc mắt, lại là một mặt hưởng thụ, nâng chung trà lên nhấp một miếng, liếc xéo hắn nói:
- Lúc đầu ta nghĩ nên trừng phạt ngươi, bất quá nghe nói Vi Mặc bị ngươi dỗ rất vui vẻ, cho nên lần này tha cho ngươi. Nhớ kỹ, làm chuyện gì cũng không thể bỏ dở nửa chừng, phải có bắt đầu có cuối! Cần đi thăm Vi Mặc nhiều, đùa nàng vui vẻ, cố sự này cũng không thể chỉ nói một nửa liền không có kết, Vi Mặc đã thích nghe, vậy ngươi cứ kể cho nàng nghe hết, hiểu chưa?
- Thanh Chu hiểu rõ.
Lạc Thanh Chu cung kính đáp.
- Đi xuống đi, trở về hảo hảo xây dựng cốt truyện, nếu Vi Mặc nghe không vui, cẩn thận da của ngươi!
Lúc gần đi, Tống Như Nguyệt lại nghiêm nghị cảnh cáo một lần.
Lạc Thanh Chu khom người lui ra.
Đợi hắn rời đi, Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, đi vào thiên phòng bên cạnh.
Trong phòng.
Trước bàn đọc sách đang có một lão tiên sinh tóc hoa râm cầm bút lông sói trong tay, đang múa bút thành văn.
- Đều nhớ kỹ?
Tống Như Nguyệt chờ đợi trong chốc lát, thấy hắn ngừng bút, không kịp chờ đợi hỏi.
Lão tiên sinh chắp tay nói:
- Phu nhân, đều nhớ kỹ, không sót một chữ.
Tống Như Nguyệt nghe, lúc này mới thỏa mãn nhẹ gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó:
- Tiểu tử thúi kia cuối cùng nói người xinh đẹp như hoa tính cách ôn nhu hiền thục giống như ta, nhớ kỹ chưa?
Khóe miệng lão tiên sinh giật một cái, ngẩng đầu lên nói:
- Phu nhân, cô gia còn không có kể xong, cái này cũng phải nhớ?
- Nói nhảm! Nhớ cho ta! Thứ quan trọng nhất ngươi không nhớ, cần ngươi để làm gì?
Tống Như Nguyệt trợn mắt nhìn.
Lão tiên sinh vội vàng lại lần nữa nâng bút nói:
- Phu nhân bớt giận, lão hủ nhớ đoạn này. Bề ngoài xinh đẹp như hoa, tính cách...
Tống Như Nguyệt lập tức cả giận nói:
- Bề ngoài thiếu đi hai chữ rất trẻ trung, rất xinh đẹp!
- Vâng, vâng, lão hủ ghi lại!
Đầu Lão tiên sinh đầy mồ hôi.
Lạc Thanh Chu ra khỏi viện, cũng xoa xoa mồ hôi trên trán.
Vị nhạc mẫu đại nhân này thật khó hầu hạ, mà lại là càng ngày càng khó hầu hạ.
Hắn cần phải ngẫm lại, làm như thế nào để viết nàng vào không lộ vẻ đột ngột, lại có thể để nàng cao hứng.
Nếu không, đơn độc biên cái cố sự cho nàng?
Dù sao chỉ cần khen nàng, tán dương nàng, để nàng vui vẻ, để nàng có thể lấy ra đi khoe khoang là được.
Lạc Thanh Chu một đường trầm tư suy nghĩ, đi tới “Linh Thiền Nguyệt cung.”
Cửa sân mở ra.
Lạc Thanh Chu gõ cửa một cái, đi vào.
Tiền viện không có người.
Trong hậu hoa viên, Tần đại tiểu thư vẫn như cũ an tĩnh ngồi trong đình xem sách.
Bách Linh cầm trong tay một đóa hoa, nhàm chán tựa trên lan can, đá đá chân nhỏ, cau mày, bộ dáng tâm sự nặng nề.
- Kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng đi tới.
Nghe được tiếng bước chân, Bách Linh lấy lại tinh thần, nhìn thấy hắn, vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, nhưng hai lúm đồng tiền chỉ nở rộ một cái chớp mắt, lại lập tức biến mất.
- Hừ!
Nàng hừ lạnh một tiếng, thân thể uốn éo, nghiêng người sang, quay mặt đi chỗ khác, bộ dáng còn đang vì chuyện tối ngày hôm qua mà tức giận.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi đến ngoài đình chắp tay gọi:
- Đại tiểu thư.
Hạ Thiền lại không có ở đây.
Vị Tần đại tiểu thư này đêm nay sẽ không lại muốn hắn đi thăm Hạ Thiền đó chứ?
Trong lúc hắn đang âm thầm suy đoán, Tần Khiêm Gia ngẩng đầu lên nhìn hắn, dừng một chút, thản nhiên nói:
- Sớm đi trở về.
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
- Vâng.
Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chắp tay thối lui.
Bách Linh thấy hắn cứ như vậy đi thẳng một mạch, vội vàng xoay người qua nói:
- Cô gia, Thiền Thiền hôm nay lại chảy rất nhiều máu, ngươi không tới thăm nàng sao?
Nói rồi, không kịp chờ đợi đi ra đình nói:
- Cô gia, ta dẫn ngươi đi.
Vừa nói, một bên nhẹ nhàng cắn môi một cái, hai con ngươi đầy nước, trên mặt lộ ra ý cười xấu hổ, biểu lộ vừa mới tức giận trong nháy mắt liền không cánh mà bay.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chắp tay nói:
- Bách Linh cô nương, đêm nay ta không đi được, ta còn muốn trở về đọc sách, lần sau đi.
Nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng, trực tiếp bước nhanh đi ra vườn hoa.
Bách Linh sửng sốt một chút, trên mặt ngượng ngùng lập tức cứng đờ, vội vàng đuổi theo ra đi nói:
- Cô gia, cô gia, chờ ta một chút... Ngươi, ngươi có phải quên đi chuyện gì hay không?
- Không có.
Giọng nói của Lạc Thanh Chu vang lên ở phía xa.
Bách Linh một bên đuổi theo, một bên hô:
- Cô gia, chờ ta một chút, chờ ta một chút... Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có phải thật đã quên đi chuyện gì hay không? Không phải chuyện đi thăm Thiền Thiền, ngươi... Ngươi hảo hảo ngẫm lại, nhất định có thể nghĩ ra...
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, bước nhanh ra tiền viện.