Tiểu nha đầu đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:
- Thế nhưng công tử, nô tỳ không có... Không có như thế, nô tỳ chỉ là... Chỉ là như vậy...
- Loại nào?
- Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là táy máy tay chân.
- ...
Ăn xong điểm tâm.
Lạc Thanh Chu một mình ra cửa, đi tụ bảo các.
Vừa đi lên cầu hình vòm, hắn đang chuẩn bị xuống cầu, đột nhiên nghe được dưới mặt sông truyền đến một trận tiếng cãi vã.
Một âm thanh trong đó nghe qua cực kỳ quen tai.
Lạc Thanh Chu đi đến một bên cầu, nhìn xuống dưới.
Một phụ nhân trẻ tuổi dáng người thướt tha đang chống nạnh, đứng trên bậc thang cạnh bờ sông đang cãi nhau cùng một đại thẩm to lớn đang giặt quần áo.
Mà bên cạnh người phụ nhân trẻ kia có một tiểu nữ hài người mặc váy đỏ.
Nữ hài kia đại khái khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, bộ dáng xinh xắn, một đôi mắt đặc biệt lớn, ngập nước, linh động đáng yêu, mặt mũi đang tràn đầy sốt ruột khuyên người phụ nhân trẻ tuổi kia.
Bờ sông còn có những người khác đang giặt quần áo, nhìn một hồi nóng náo, đều cầm chày gỗ vây lại, cùng một chỗ chỉ trích nhục mạ người phụ nhân trẻ.
Người phụ nhân trẻ kia thấy đối phương người đông thế mạnh, trong tay còn có vũ khí, lập tức có chút sợ, nhưng khí thế mười phần như cũ, một bên lôi kéo tiểu nữ hài bên người lui lại, một bên tiếp tục mắng.
- Mẹ kiếp, còn dám mắng! Đi lên xé nát y phục của nàng cho ta, ném nàng xuống sông!
Đại thẩm to lớn đang chửi tay đôi với người phụ nhân trẻ lập tức gầm thét một tiếng, đưa tay nắm chặt cổ áo người phụ nhân trẻ.
Mà tiểu nữ hài váy đỏ thì gấp đến phát khóc, lớn tiếng cầu khẩn những người kia.
Lạc Thanh Chu nhướng mày, bước nhanh tới.
Các nàng tại sao lại ở chỗ này?
Dưới cầu hò hét ầm ĩ.
Giặt quần áo rửa rau bên bờ sông đều là cư dân ở gần đây.
Đại thẩm to lớn mới mở miệng, những người khác ồn ào gào to đi theo.
Nhưng chân chính động thủ cũng không có mấy người.
Đầu năm nay, mọi người ngay cả ăn no mặc ấm đều khó khăn, làm sao còn dám tùy ý gây chuyện.
Mà nhìn quần áo trên người của hai mẹ con trước mặt, đối phương cũng không phải là người bình thường.
Phụ nhân rất có tư sắc lại trẻ tuổi kia chính là Nhị phu nhân Thành Quốc phủ Dương Bình Nhi.
Mà tiểu nữ hài bộ dáng xinh xắn mặc váy đỏ thì là nữ nhi của nàng Lạc Tiểu Lâu.
Hai người hôm nay không biết tại sao lại đến nơi này.
Dương Bình Nhi mắng chửi nhau thì tràn đầy khí thế, không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng động thủ, lại cũng không phải đối thủ của đại thẩm to lớn kia.
Đại thẩm to lớn đưa tay nắm chặt cổ áo của nàng, một tay bắt đầu xé rách quần áo trên người nàng, há miệng lớn tiếng hét:
- Đến đây xem! Tất cả mọi người đến đây xem! Con kỹ nữ này không biết chạy ra từ bên trong kỹ viện nào đến đây muốn cởi quần áo cho mọi người nhìn nè.
Đám đại thẩm, phụ nhân vây xem đều ồn ào cười to.
Mấy tên nam tử đứng cách đó không xa nhìn lại, hai mắt lập tức phát sáng, mở to hai mắt.
Dương Bình Nhi liều mạng giãy dụa lại không tránh thoát.
Lúc này nàng mới sợ, miệng không còn dám mắng, đỏ mặt, chật vật không chịu nổi ngăn cản tay của đối phương.
Lạc Tiểu Lâu ở một bên vừa khóc vừa hỗ trợ mẫu thân mình, nhưng nàng còn nhỏ khí lực yếu, bị đại thẩm to lớn không nhìn vào mắt.
Đúng vào lúc này.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh:
- Dừng tay!
Âm thanh ồn ào dừng một chút.
Đại thẩm to lớn quay đầu, nhìn về phía người lên tiếng, thấy là một thiếu niên thư sinh nhìn văn văn nhược nhược, lập tức cười nhạo một tiếng, châm chọc nói với Dương Bình Nhi:
- Con điếm, tiểu tướng công nhà ngươi thật đẹp mắt, ngươi đây là trâu già gặm cỏ non à, ha ha ha ha...
Những người khác cũng cười vang theo, ánh mắt ngả ngớn mập mờ đánh giá thiếu niên thư sinh đột nhiên xuất hiện.
Lạc Thanh Chu sầm mặt lại, đẩy đám người ra, đi vào, bắt lại bàn tay của phụ nhân to lớn đang níu lấy cổ áo Dương Bình Nhi, hai con ngươi lóe lên dị mang, nhìn thẳng con ngươi đối phương, thần hồn ngưng tụ, nội lực rót vào yết hầu, mặt như con hổ đang giận dữ, tiếng như tiếng sấm, đột nhiên quát:
- Buông tay!
Một tiếng gào to, phụ nhân khác bên cạnh nghe được, chỉ cảm thấy âm thanh hắn hơi lớn, cũng không khác thường, nhưng phụ nhân to con này nghe vào trong lỗ tai lại là màng nhĩ chấn động, trong đầu ầm ầm, thân thể đột nhiên run lên, tay run một cái, không tự chủ được buông ra, đồng thời con ngươi co rụt lại, thứ gì đó trong thân thể đột nhiên run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hai chân không khỏi kẹp lấy, quần lại trực tiếp ướt đẫm,...
Nàng cứng lại ở đó, con ngươi có chút tan rã, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, thân thể giống như đột nhiên bị định trụ, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu thấy một màn này, thầm nghĩ trên sách nói quả nhiên không sai.