Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195: Ta Cũng Muốn Đi

Chương 195: Ta cũng muốn đi Chương 195: Ta cũng muốn đi

Trong sách có nói thần hồn cường đại, có thể dùng mắt chấn người, lấy âm thanh nhiếp hồn.

- Đi thôi.

Hắn nhìn Dương Bình Nhi cùng Lạc Tiểu Lâu bên cạnh một chút, đẩy đám người ra, bước nhanh rời đi.

Hắn biết hiệu quả này chỉ có thể tiếp tục thời gian rất ngắn.

Phụ nhân này có thân thể cường tráng, không giống những nữ tử yếu đuối, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ tỉnh táo lại.

Dương Bình Nhi không còn dám mắng, cuống quít lôi kéo nữ nhi mình đi theo phía sau hắn.

- Nhà Ngô Khuê, ngươi làm cái gì vậy? Một yếu thư sinh mà thôi, lại dọa ngươi sợ đến như vậy?

- Ngươi biết tiểu tử kia? Làm quan?

Các phụ nhân khác vây xem bên cạnh thấy một màn này, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhao nhao hỏi thăm.

Lúc này, phụ nhân to con mới dần dần lấy lại tinh thần, ngẩn người, đột nhiên phản ứng chạy tới dưới chân cầu tức giận quát lại thiếu niên:

- Tiểu tử, ngươi nếu có gan thì đừng đi! Xuống đây cùng lão nương đại chiến ba trăm hiệp! Lão nương không đánh ngươi tàn phế ta không phải họ Tạ.

Lời vừa nói ra, những phụ nhân khác lại cười vang.

Lạc Thanh Chu mang theo mẹ con hai người lên cầu, dọc theo bờ sông đối diện, ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ.

Thấy bốn phía không có người, dừng bước lại, quay người nhìn xem các nàng.

- Thanh Chu ca ca!

Lạc Tiểu Lâu lập tức nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn, khóc nói:

- May mắn có Thanh Chu ca ca tới, bằng không mẫu thân sẽ bị các nàng lột sạch quần áo ném vào trong sông rồi.

Dương Bình Nhi lập tức đỏ mặt nổi giận nói:

- Ít nói bậy! Mẫu thân có vô dụng như vậy à? Không thấy được mẫu thân vừa mới khẩu chiến quần nho, mắng mấy người kia cứng họng sao?

Lạc Thanh Chu nhíu mày hỏi:

- Nhị phu nhân, các ngươi sao lại ở đây?

Dương Bình Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói:

- Còn không phải bởi vì ngươi. Tiểu Lâu đòi ra ngoài đi tìm ngươi, mấy ngày trước đã vụng trộm chạy ra nhiều lần, bị ta bắt trở về, hôm nay không có cách nào, ta phải tự mình mang theo nàng ra ngoài.

Lạc Tiểu Lâu lập tức xen vào:

- Thanh Chu ca ca, mẫu thân gạt ta, nàng nói muốn dẫn ta đi tìm Thanh Chu ca ca, thế nhưng lại mang ta đi dạo khắp nơi. Vừa mới đi đến bên cạnh cầu, mẫu thân nói muốn xuống dưới rửa tay, kết quả phát sinh tranh chấp với người ta, mẫu thân trách người ta giặt quần áo tung tóe đến trên người nàng, liền cùng người ta rùm beng, kết quả là...

- Hừ! Đều là một đám phụ nhân thô tục không có giáo dục, tức chết ta rồi!

Dương Bình Nhi tức giận thở hổn hển, đưa tay vuốt vuốt, lại cảm thấy không quá phù hợp, lập tức lại để tay xuống, hỏi:

- Thanh Chu, một mình ngươi ra ngoài làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta đi tiệm sách.

Ánh mắt Lạc Tiểu Lâu sáng lên, vội vàng ôm cánh tay của hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, mang ta cùng đi có được hay không? Ta cũng muốn đi.

Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày.

Dương Bình Nhi do dự một chút, nhìn nữ nhi mình một cái, nói:

- Thanh Chu, nếu không ngươi mang theo tiểu Lâu đi cùng một chỗ đi? Hôm nay ngươi dẫn nàng đến Tần phủ chơi, ban đêm ta lại đi đón nàng về.

Dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia đắng chát, lại nói:

- Nàng chính là tiểu hài, sẽ không có chuyện gì. Nha đầu này cũng đáng thương, cả ngày đợi ở trong nhà, không ai chơi với nàng, luôn luôn muốn ra ngoài đi tìm ngươi, ai...

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, đối mặt với cặp mắt to động lòng người, trong lòng mềm nhũn, đang muốn đáp ứng, lại đột nhiên nghĩ đến gần đây gặp phải ám sát, trầm mặc một chút, vẫn từ chối nói:

- Nhị phu nhân, ta còn muốn đọc sách, không thể dẫn nàng đi, ngươi vẫn phải mang nàng trở về.

- Thanh Chu ca ca...

Lạc Tiểu Lâu đỏ mắt, ủy khuất khóc lên.

Dương Bình Nhi thở dài một hơi, không tiếp tục nhiều lời, kéo lại tay nữ nhi của mình, cười khổ nói:

- Thanh Chu, ta biết, ngươi sợ Tần phủ bên kia trách tội? Đích thật là thế, trong lòng người ta đoán chừng hận chết chúng ta, sao lại hoan nghênh chúng ta chứ? Ngươi ở nơi đó... trải qua tốt chứ?

Nói xong, lại tự giễu cười một tiếng, lắc đầu nói:

- Được rồi, ta không hỏi, ngươi cũng không muốn nói đâu. Đi ở rể, có thể sống tốt bao nhiêu? Chỉ cần có cơm ăn, có thể còn sống là được rồi.

- Tiểu Lâu, chúng ta đi thôi, mẫu thân dẫn ngươi đi mua mứt kẹo.

Lạc Tiểu Lâu vẫn như cũ ôm thật chặt cánh tay Lạc Thanh Chu không buông ra, khóc nói:

- Thanh Chu ca ca, tiểu Lâu không đi Tần phủ, không liên lụy Thanh Chu ca ca bị phạt... Tiểu Lâu chỉ muốn cùng Thanh Chu ca ca đi dạo đường phố chơi một lát, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đẩy tay của nàng ra, nói:

- Mau trở về đi thôi, ở nhà học cho giỏi. Về sau không được đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm.

Nói xong, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Tiểu Lâu đứng tại chỗ, nước mắt rưng rưng mà nhìn hắn, im lặng khóc, nhưng không có lại để cho hắn khó xử.

Bình Luận (0)
Comment