Tần Văn Chính trầm mặc một chút, nói:
- Đều đi.
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Thì ra phụ thân đã sớm tính toán... Tần phủ này, luôn bị người ngấp nghé, hẳn là có bí mật?
Nàng lại ngẩng đầu nói:
- Phụ thân không cần nói cho ta, Vi Mặc cũng không muốn biết. Vi Mặc chỉ muốn biết, phụ thân nói đều đi... Bao gồm cả tỷ phu trong đó không?
Tần Văn Chính hơi nhíu mày một chút, không nói gì.
Tần Vi Mặc nhìn hắn, âm thanh yếu đuối, lại mang theo vô cùng quật cường:
- Nếu tỷ phu không đi, Vi Mặc, cũng không đi...
Tần Văn Chính giật giật bờ môi, tựa hồ muốn nói cái gì, lại cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ nói:
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể. Còn không đến thời gian một tháng liền sẽ đến tết, đến lúc đó Trưởng công chúa sẽ đến Mạc Thành ăn tết, lúc kia, hẳn là sẽ rất náo nhiệt. Tốt, không nên suy nghĩ nhiều, phụ thân trở về đây.
Nói xong, khoát tay áo, quay người rời đi.
Tần Vi Mặc nhìn cửa ra vào trống không, đứng an tĩnh trong phòng hồi lâu. Sau đó, mới chậm rãi xoay người, nhìn bài từ trên án.
Nàng giật mình, ngồi xuống trước bàn, nâng tay ngọc, cầm viết lên, vừa muốn chấm mực, đột nhiên ngực cảm giác buồn bực, “Khục” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Tờ giấy tuyên trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ.
- Tiểu thư!
Thu nhi cùng Châu nhi kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mang theo tiếng khóc nức nở.
Ngoài cửa sổ.
Trời chiều xuống núi, màn đêm buông xuống.
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài.
Hoa mai nghiêng ở dưới mái hiên chịu đựng qua mùa đông băng lãnh lại cuối cùng chịu không đến mùa xuân trăm hoa đua nở, đã bắt đầu tàn lụi...
- Ta thật vô dụng...
Thiếu nữ nhẹ giọng thì thào, môi phấn nhuộm đỏ.
Như hồng mai đã từng nở rộ.
Chói lọi bên trong băng tuyết, lại tàn lụi bên trong bách hoa.
Chỉ là không biết, sẽ như lời từ trên giấy tuyên hay không, nhìn vào bài từ bị máu tươi nhuộm đỏ, “Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên.”
Chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu đeo mặt nạ, từ cửa sau xuất phủ, đi tụ bảo các một chuyến.
Còn lại hai trăm năm mươi kim tệ cùng tối hôm qua đi đường nhặt hơn hai mươi kim tệ, trực tiếp lấy ra sạch sành sanh.
Dược thủy luyện gân quý hơn, chỉ mua hai bình.
Bất quá tiểu nhị cửa hàng nói, dược thủy luyện gân có thời gian kéo dài hơn nhiều so với dược thủy luyện thịt, hai bình đủ để hắn sử dụng hơn nửa tháng.
Lại thêm linh dịch của hắn, hẳn là đủ rồi.
Hắn còn hao tốn năm kim tệ, tham gia một chi đội ngũ ra khỏi thành đi săn giết yêu thú.
Thời gian là hai ngày sau.
Địa điểm, tất nhiên là Hắc Mộc lâm.
Luyện da luyện thịt có thể một mực trốn ở trong phòng tu luyện, nhưng tiến vào giai đoạn luyện gân, thì cần phải đi ra ngoài chiến đấu ma luyện.
Một người một mực trốn ở dưới đáy hồ thầm tu luyện, cuối cùng sẽ thiếu khuyết rất nhiều thứ.
Có nhiều thứ chỉ có khi chính thức chiến đấu mới có thể thu được.
Đương nhiên, ra ngoài sẽ có nguy hiểm.
Nhưng con đường tu luyện, nếu sợ nguy hiểm, vậy không cần thiết lại tiếp tục đi tiếp.
Huống chi, lấy tình huống của hắn và Tần phủ hiện tại mà xem, thành thành thật thật ở nhà đợi, mới là nguy hiểm nhất.
Hắn không có khả năng ngồi chờ chết.
Buổi sáng khi trở về từ chỗ Tần nhị tiểu thư, hắn đi xuống đáy hồ tu luyện.
Chạng vạng tối, tắm rửa đi ra.
Mua xong dược thủy và định tốt nhiệm vụ hai ngày sau, hắn ra khỏi tụ bảo các.
Không có trì hoãn trên đường.
Hắn lượn quanh một đường, mua năm chuỗi hồ lô đường, liền từ cửa sau quay trở về Tần phủ.
Sau khi vào phủ, hắn lấy mặt nạ xuống.
Lúc này trời đã tối hẳn.
Cho dù nội thành, ban đêm cũng không an toàn.
Huống chi, hắn và Tần phủ bây giờ đều bị người nhớ thương, sau khi trời tối, tuyệt không thể lưu lại quá lâu ở bên ngoài.
Trở lại tiểu viện.
Tiểu Điệp đang đứng trước cửa mong mỏi cùng trông mong chờ hắn.
Nhìn thấy trong tay hắn cầm nhiều xâu mứt quả, tiểu nha đầu lập tức nhảy lên, mừng khấp khởi chạy đến nghênh đón.
- Công tử, ngươi lại đi ra ngoài một mình? Làm sao mua nhiều mứt quả như vậy? Nô tỳ một người ăn không hết, ăn nhiều sẽ đau răng, nô tỳ chỉ dám ăn hai xâu, không, ba xâu, nhiều nhất bốn xâu.
- Nghĩ ăn nhiều vậy, chỉ cho ngươi một xâu.
Lạc Thanh Chu cho nàng một chuỗi, đồng thời dặn dò:
- Sau khi ăn xong nhớ đánh răng kỹ.
Tiểu nha đầu cầm mứt quả, nhìn bốn xâu còn lại trong tay hắn, nghĩ nghĩ, nói:
- Đại tiểu thư một xâu, Bách Linh tỷ tỷ một xâu, Hạ Thiền tỷ tỷ một xâu, còn có... Nhị tiểu thư một xâu?
Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói:
- Làm sao ngươi biết?
Tiểu nha đầu hì hì cười một tiếng, nói:
- Công tử tốt với ai, nô tỳ đương nhiên biết.
Nói xong liền cầm lấy mứt quả, lanh lợi tiến vào sân nhỏ, đi vào phòng bếp, nói:
- Công tử đợi lát nữa, nô tỳ hâm cơm nóng cho người.