Lạc Thanh Chu đứng trước cửa nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua mứt quả trong tay, lại không khỏi nghĩ tới buổi sáng hôm nay, Nhị tiểu thư nói với hắn câu nói kia tới.
Cô em vợ muốn hôn tỷ phu?
Cái này bình thường sao?
Đương nhiên, lúc kia, hắn còn nghe được tiếng lòng Tần nhị tiểu thư: 【 Ta như vậy thăm dò tỷ phu, tỷ phu sẽ xem thường ta, cảm thấy ta lỗ mãng cùng không biết xấu hổ? 】.
Tần nhị tiểu thư vì sao muốn thăm dò hắn?
Là nhạc mẫu đại nhân phân phó, muốn nhìn một chút hắn phải chăng có ý nghĩ xấu đối với Tần nhị tiểu thư?
Hay là Tần đại tiểu thư phân phó?
Mặc kệ là loại nguyên nhân nào, hắn về sau nhất định phải cẩn thận.
Nếu dám lộ ra ý đồ làm loạn ăn sạch tỷ muội, chỉ sợ sẽ lập tức bị vị nhạc mẫu đại nhân kia đánh gãy chân, đuổi ra khỏi cửa, hoặc là trực tiếp bị nha hoàn thiếp thân của Tần đại tiểu thư - Hạ Thiền cô nương ra một kiếm đứt cổ.
Được rồi, cái xâu mứt quả này vẫn là chính hắn ăn thôi.
Tỷ phu thừa dịp trời tối đi cho cô em vợ mứt quả để ăn, hoàn toàn có chút không thể nào nói nổi.
Muốn đưa cũng không nên là hắn đi đưa.
Ăn cơm tối.
Lạc Thanh Chu mang theo ba xâu đường hồ lô ra cửa, đi “Linh Thiền Nguyệt cung”
Mặc dù Tần đại tiểu thư rất không có khả năng sẽ tiếp nhận mứt quả của hắn, nhưng bộ dáng còn muốn làm, không có khả năng chỉ cho Bách Linh cùng Hạ Thiền, không cho Tần đại tiểu thư, không thể nào nói nổi.
Cửa sân mở ra.
Tiền viện không ai.
Lạc Thanh Chu cầm mứt quả, đi hậu hoa viên.
Bách Linh đang đứng trước cửa vườn hoa, hai tay ôm ngực, lười biếng dựa nghiêng ở trên cửa tròn dây leo dày đặc, trên vành tai cắm một bông hoa phấn nộn, thần sắc ngơ ngác, trên mặt lộ ra ý cười ngây ngô, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe được tiếng bước chân, hai con ngươi nàng sáng lên, đứng thẳng người, nhìn về phía hắn, bên trên gương mặt xinh đẹp phấn nộn như hoa, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng gọi:
- Cô gia, người tới rồi.
Thiếu nữ băng lãnh đang ôm kiếm đứng trong hoa viên ngẩn người nghe được âm thanh, cũng lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt xinh đẹp trở nên băng lãnh.
- Cô gia, nhìn, hoa buổi sáng người tặng cho ta, xem đẹp không?
Bách Linh cười mỉm chỉ chỉ vành tai của mình, hai cánh tay còn nắm vuốt chiếc váy thanh tú động lòng người quay một vòng, một bộ dáng khả ái cầu cô gia khích lệ.
- Tạm được, qua loa!
Lạc Thanh Chu thuận miệng trả lời một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, lại đột nhiên sửng sốt.
Đây không phải câu cửa miệng của vị nhạc mẫu đại nhân kia thường nói sao?
Ngạo kiều cũng bị lây?
Bách Linh mân mê miệng nhỏ hừ một tiếng
- Cô gia thường xuyên bị phu nhân khi dễ, đều nhanh biến thành bộ dáng của phu nhân rồi.
- Đừng nói bậy.
Lạc Thanh Chu trừng nàng một chút, lại lập tức sửa lời:
- Xinh đẹp. Bất quá không phải là bởi vì ngươi đeo bông hoa mà xinh đẹp, mà là bông hoa mang trên đầu của ngươi, mới lộ ra xinh đẹp.
Bách Linh trợn to con ngươi ngập nước, ngẩn ngơ, kịp phản ứng:
- Cô gia, người đang khen ta xinh đẹp đúng không?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, nhét một chuỗi mứt quả vào trong tay của nàng, sau đó đi vào vườn hoa.
Bách Linh đột nhiên giật một cái mũi, mặt mũi tràn đầy cảm động nói:
- Cô gia, người ta lần đầu tiên nghe được lời dễ nghe như vậy, lời tâm tình dễ nghe như vậy.
Vừa nói xong, nàng nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo trong hoa viên, vội vàng lại nức nở một chút, sửa lời:
- Người ta lần đầu tiên nghe được lời dễ nghe như vậy, mông ngựa dễ nghe như vậy, cô gia thực sẽ vỗ cái mông...
Lạc Thanh Chu tiến vào vườn hoa, đi trước đến dưới cây mai, đưa tới mứt quả trong tay, nói:
- Hạ Thiền cô nương, mứt quả...
Lần này, hắn chưa hề nói cầu.
Mà lần này, thiếu nữ ôm kiếm dưới cây mai trực tiếp lạnh mặt, quay người qua chỗ khác, cũng không tiếp tục hừ lạnh.
Hai người giằng co một hồi.
Lạc Thanh Chu yên lặng thu hồi mứt quả, đi tới đình nghỉ mát, không tiếp tục để ý đến nàng.
Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn mứt quả trong tay hắn, lông mi run rẩy.
Bách Linh đứng ngoài cửa tròn thấy cảnh này, vội vàng đi tới, đem mứt quả trong tay mình nhét vào trong tay nàng đang nắm thật chặt bảo kiếm, sau đó, lại lấy xuống bông hoa trên lỗ tai, cắm vào thái dương nàng, lấy lòng nói:
- Thiền Thiền, đừng nóng giận, đừng nóng giận... Tức giận không tốt cho thân thể... Cô gia hắn, hắn là bại hoại, chúng ta không để ý tới hắn.
Hạ Thiền ném xuống mứt quả trong tay, lấy xuống hoa trên thái dương, cũng ném xuống đất, sau đó cầm kiếm của mình, bước nhanh rời đi, vào trong nhà, không có đi ra.
- Đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đi tới trước đình nghỉ mát, cúi đầu đưa lên mứt quả:
- Ta mua ở bên ngoài.
Tần Khiêm Gia đang ở trong đình an tĩnh xem sách, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mứt quả trong tay hắn, lại liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói:
- Đi đưa cho Hạ Thiền đi.
- Cô gia, ta mang ngươi đi vào.