Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251: Mưa Rào

Chương 251: Mưa rào Chương 251: Mưa rào

Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chạng vạng tối bầu trời còn trong xanh, giờ phút này không ngờ mây đen dày đặc.

Trời sắp mưa.

Sấm sét xẹt qua bầu trời.

Đường đi vừa bị màn đêm bao phủ, trong nháy mắt bị chiếu sáng, lại lần nữa lâm vào trong màn đêm càng sâu.

Tiếng sấm cuồn cuộn.

Trên đường phố, người đi đường vội vàng, tiểu thương cuống quít thu dọn đồ đạc.

Cả con đường loạn thành một bầy.

Thời tiết thay đổi bất thường, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Lạc Thanh Chu xuyên qua trong đám người vội vàng, thuận theo con đường đi đến tụ bảo các, mỗi con đường lớn, mỗi cái hẻm nhỏ, đều lần lượt tìm kiếm.

Ròng rã một canh giờ.

Cơ hồ tìm khắp tất cả đường đi cả nội thành, cũng không có tìm được đạo thân ảnh băng lãnh kia.

Chẳng lẽ lạc đường đi loạn, qua cầu, đi ngoại thành?

Lạc Thanh Chu tự hỏi, không dám nghỉ ngơi, lại tiếp tục đi về phía ngoại thành.

Đáng tiếc hiện tại thỉnh thoảng sẽ có sấm chớp, nếu không hắn có thể thần hồn Xuất Khiếu, từ trên cao nhìn xuống, như thế tự nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Thần hồn tự nhiên bị sấm chớp khắc chế.

Mà đại đa số bảo vật đối phó thần hồn đều ẩn chứa một chút lực lượng Lôi Điện.

Cho dù là cường giả thần hồn cũng không dám tùy ý bay lên không trung khi thời tiết đang chuyển mưa, có sấm sét.

Trừ phi là có thần hồn siêu cường mạnh hơn lôi kiếp.

Không biết vị thần hồn tiền bối luôn đứng bên trên mái cong Uyên Ương lâu, bây giờ là cảnh giới gì.

Mấy đêm rồi hắn không thần hồn Xuất Khiếu đi Uyên Ương lâu.

Bởi vì Trưởng công chúa sắp tới, cho nên bên trong Mạc Thành tăng cường đề phòng rất nhiều, không chỉ có võ giả tuần tra, còn thả thêm vài pháp khí chuyên khắc chế âm hồn.

Vị thần hồn tiền bối kia đoán chừng tạm thời cũng sẽ không đi ra.

Lạc Thanh Chu một đường suy nghĩ chuyện, một đường bước nhanh hướng về phía ngoại thành.

Lúc này, mây đen che trời.

Toàn bộ bầu trời, một vùng tăm tối.

Một trận bão tố, sắp xảy ra.

Trên đường phố đã trống trơn, người đi đường và tiểu thương đều đi không còn một ai.

Cửa hàng và nhà dân sát đường đều đóng kính cửa phòng, dùng bàn ghế chống đỡ, chuẩn bị nghênh đón cơn mưa ác liệt bất thình lình.

Trong lòng Lạc Thanh Chu càng lo lắng, bước nhanh hơn.

Đi qua cửa thành nội thành, xuyên qua cầu đá bên trên sông hộ thành, đi tới ngoại thành phòng ốc thấp bé rách nát rõ ràng.

Chẳng có mục đích tìm một hồi, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, nhớ ra cái gì đó.

Lúc thiếu nữ kia đi theo hắn ra ngoài, cho rằng hắn muốn đi thanh lâu tìm hoa khôi không mặc quần áo, mất dấu, có thể hay không...

Hắn liếc mắt nhìn hai phía, vội vàng xông vào một cửa hàng đang đóng cửa, trực tiếp hỏi chủ tiệm nói:

- Lão bản, ngươi biết ở gần đây nơi nào có thanh lâu không?

Nữ lão bản: - ...

Lạc Thanh Chu bị mắng im bặt mà dừng, sau đó bị nữ lão bản cầm cái chổi đuổi chạy ra.

Hắn đành phải tự mình đi tìm.

Thanh lâu bình thường đều là kinh doanh cả ngày cả đêm, mà đèn đuốc sáng trưng, trang trí tinh mỹ, rất xa đã có thể trông thấy.

Như bình thường, trời càng mưa to, sinh ý thanh lâu lại càng tốt.

Bởi vì thời điểm này, rất nhiều cửa hàng đều ngừng kinh doanh, phố xá cũng đóng cửa, mọi người không có chỗ đi, địa phương có thể giải trí lại rất ít, cho nên rất nhiều người có bạc trong túi liền đi thanh lâu.

Đương nhiên, cũng có người đi uống trà nghe hí kịch.

Lạc Thanh Chu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rốt cuộc tìm được một thanh lâu treo đèn màu, đi qua nhìn thoáng qua, cũng không có thấy đạo thân ảnh ở bên ngoài kia.

Lẽ ra, Hạ Thiền cô nương sẽ không tiến vào.

Hắn lại đi tìm thanh lâu khác.

Bên ngoài thanh lâu thứ hai, vẫn không có người.

Lúc này, mây đen trên bầu trời càng ngày càng đậm, tiếng sấm cũng càng ngày càng vang.

Trên đường phố đã nhìn không thấy một người đi đường.

Lạc Thanh Chu giống như con ruồi không đầu, chạy khắp các hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm.

Đi theo đằng sau một tên nam tử, hắn tìm được thanh lâu thứ ba.

Đột nhiên, hắn thấy được ba tên nam tử say rượu đang vây quanh một đạo thân ảnh quen thuộc nói chuyện ở dưới đại thụ trước cửa ra vào.

Đạo thân ảnh kia nắm trong tay thanh kiếm, dung nhan băng lãnh, không nhúc nhích đứng tại chỗ, ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cửa ra vào thanh lâu, thậm chí không có nhìn ba tên nam tử kia một chút.

Chính là Hạ Thiền!

Lạc Thanh Chu lập tức bước nhanh tới, nghe được một tên nam tử trong đó cười ha ha nói:

- Cô nương, ngươi nhìn chằm chằm vào nơi đó làm gì, là phu quân nhà ngươi không cần ngươi nữa, đi bên trong tìm nữ nhân chơi sao? Chậc chậc, nam tử kia thật không phải là con người, lại bỏ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy một thân một mình ở nơi này, đơn giản là mắt bị mù. Cô nương, nam nhân như vậy không cần cũng được, không bằng đi theo... A!

Bình Luận (0)
Comment