Nam tử kia còn chưa có nói xong, đột nhiên bị một cánh tay từ phía sau lưng bóp lấy cổ, trực tiếp ném ra ngoài, nặng nề mà té ngã trên mặt đất.
Hai tên nam tử khác bên cạnh thấy một màn này, đang muốn thừa dịp chếnh choáng gầm thét huy quyền, Lạc Thanh Chu tung một cước trực tiếp đạp bọn hắn bò tới trên mặt đất.
- Đi, về nhà.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mắt, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Thì ra nha đầu này thật đến thanh lâu ngồi xổm chờ hắn.
Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm một chút, vừa nhìn về phía đám nữ tử kiều diễm trước cửa ra vào thanh lâu đang lắc mông mời chào mọi người, sau đó vừa nhìn về phía hắn, lạnh lùng thốt:
- Ngươi... Ở bên trong?
- Không có.
Lạc Thanh Chu ngắn gọn trả lời:
- Ta về nhà, phát hiện ngươi không ở đó, lại ra tìm ngươi, vừa hay đến chỗ này tìm tới ngươi.
Thiếu nữ vẫn như cũ cầm chuôi kiếm, không nói lời nào.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Ta thề, ta nếu nói dối, trời đánh ngũ lôi!
- Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.
Lập tức, “Lốp bốp” hạt mưa lớn chừng hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
Lạc Thanh Chu:
-... Cái kia, ta thật không có nói dối, ngươi nếu là không tin, ngươi có thể đi trở về hỏi Bách Linh cô nương, nàng sẽ sẽ không giúp ta lừa ngươi?
Thiếu nữ dừng một chút, chậm rãi buông ra chuôi kiếm.
- Tiểu tử! Ngươi...
- Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tên nam tử vừa muốn đứng lên chửi ầm, lại bị một cước đạp bò tới trên mặt đất.
- Đi thôi, về nhà, trời sắp mưa to.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mắt thúc giục.
Thiếu nữ không còn quật cường, cúi đầu đi theo sau lưng.
Hai người một trước một sau, rời khỏi con đường này.
Mưa to đột nhiên như trút nước mà xuống, trên bầu trời vẫn như cũ sấm sét vang dội.
Lạc Thanh Chu phát hiện thiếu nữ sau lưng đi gần sát của mình, thậm chí dán trên người hắn, mỗi khi có tiếng sấm vang lên, thân thể của nàng sẽ sẽ nhẹ nhàng run rẩy một chút.
- Xem ra Bách Linh không có gạt ta, thì ra nha đầu này, lá gan thật nhỏ...
Hai người đội mưa to, xuyên qua cầu đá bên trên sông hộ thành, tiến về nội thành.
Nhưng vừa qua khỏi cầu, lại đột nhiên phát hiện cửa thành nội thành không ngờ đã đóng.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, trong lòng thầm kêu không ổn.
Hắn quên, gần đây bởi vì Trưởng công chúa muốn tới Mạc Thành, nội thành ban đêm đề phòng sâm nghiêm hơn rất nhiều, thời gian cửa thành đóng cũng trước thời hạn rất nhiều.
Hắn vội vàng chạy tới, đẩy một chút cửa thành nặng nề, muốn nhìn một chút cửa có phải chỉ là khép hay không, kết quả phát hiện cửa đã bị đóng chặt, không nhúc nhích tí nào.
Hiển nhiên, phía sau cửa đã bị chốt cửa rất chặt.
Lúc này, mặc dù có thủ vệ trong cửa, cũng tuyệt đối sẽ không mở cửa cho hắn.
- Ầm ầm!
Trong bầu trời đêm, mây đen dày đặc, thiểm điện cùng sấm nổ liên miên.
Mưa to gió lớn hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Trên tường thành đột nhiên truyền đến tiếng gầm thét:
- Người phía dưới, không được lưu lại ở trước cửa thành, cẩn thận cung tiễn bắn tới!
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút, không có nhiều lời, đành phải giội mưa to, chạy đến trước mặt thiếu nữ đã bị mưa xối ướt sũng nói:
- Cửa thành đã đóng, không đi vào được, đêm nay chúng ta tìm một chỗ đặt chân. Đi ngoại thành... Tìm khách điếm đi, ngày mai lại trở về, có thể chứ?
Thiếu nữ ngẩn người, khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu lập tức mang theo nàng xuyên qua cầu đá, trở về ngoại thành.
Kết quả liên tục tìm hai khách điếm, chủ tiệm đều đuổi bọn hắn ra.
- Trưởng công chúa sắp đến Mạc Thành, quan phủ tra nghiêm, không có chứng minh thân phận, không có người quen mang theo, nếu khách điếm nhà ai thu người, bắt được không chỉ có phải phạt bạc, còn bị đưa vào đại lao. Hai vị khách quan, thực sự xin lỗi.
Đều là lí do giống nhau thoái thác.
Hai người lần nữa lưu lạc đến đầu đường, giội mưa to, không biết nên đi nơi nào.
- Hắt xì...
Lúc Lạc Thanh Chu đang nghĩ biện pháp, đột nhiên nghe được thiếu nữ sau lưng hắt hơi một cái.
Không thể lại mắc mưa.
Hắn đột nhiên xoay người nói:
- Hạ Thiền cô nương, chúng ta đi thanh lâu đi, nơi đó cũng không cần chứng minh thân phận, chúng ta đi vào tìm một chỗ ở, qua một đêm, ngươi xem có thể chứ?
Thiếu nữ định tại chỗ, dùng ánh mắt lạnh như băng từ chối hắn.
- Hắt xì...
Nàng lần nữa hắt hơi một cái, sau đó xoay người đi, đưa lưng về phía hắn.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Vậy chỉ có thể đi địa phương cuối cùng, dưới vòm cầu, nơi đó có thể tránh mưa, khô ráo một chút, chỉ là có chút lạnh, ngươi chịu được không?
Thiếu nữ không có trả lời, trực tiếp nhấc chân lên, đi về phía cây cầu đá.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đành phải đi theo phía sau của nàng.
Hai người một trước một sau, rất nhanh đến cầu đá kia, sau đó đi xuống dưới từ bên cạnh, tiến vào trong thạch động đen như mực.