Trong thạch động cỏ dại rậm rạp, tràn ngập một cỗ hương vị khó ngửi.
Nhưng ít ra không còn mắc mưa.
Đêm khuya, trên đường phố ngoại thành cũng có võ giả tuần tra, bọn hắn nếu đợi trên đầu đường, đoán chừng bị phát hiện sẽ bị bắt về thẩm vấn.
Cho nên vẫn ở nơi này tương đối an toàn.
Lạc Thanh Chu tìm một bụi cỏ sạch sẽ, một bên cởi áo, vừa nói:
- Hạ Thiền cô nương, ngươi ngồi ở đây, nơi này sạch sẽ một chút.
Thiếu nữ đi đến bụi cỏ, ngồi xuống, khoanh hai chân, trong ngực ôm kiếm, thân thể đơn bạc khẽ run.
Lạc Thanh Chu vặn ra nước trong áo, lại lần nữa mặc vào người.
Hai bên vòm cầu thông gió, lại bởi vì trời mưa nhiệt độ hạ xuống, phi thường rét lạnh.
Lạc Thanh Chu từ một bên khác đi ra ngoài, đi ra bờ sông nhặt được rất nhiều cành khô trở về, chồng chất trước người thiếu nữ.
Lại đi ra ngoài hai chuyến, ôm trở về rất nhiều cành khô bị nước mưa xối.
May mà mưa to vừa dứt không lâu, những cành khô này chỉ là mặt ngoài bị ướt, bên trong vẫn còn khô.
Lạc Thanh Chu trước tiên nhặt lên cỏ khô lá khô để mồi lửa từ trong vòm cầu, sau đó mới để những cây củi kia lên.
Sương mù dâng lên bên trong vòm cầu.
Cây củi ẩm ướt rất nhanh “Đôm đốp” bốc cháy.
Bởi vì vòm cầu tĩnh mịch, bên ngoài phong vũ lôi điện đan xen, cũng không ai có thể chú ý tới nơi này.
Sau khi đống lửa dâng lên, Lạc Thanh Chu lại cởi bỏ tất cả áo, thân thể trần trụi, ngồi xuống đối diện thiếu nữ, bắt đầu hong khô lấy quần áo trong tay.
Hai người ngồi đối diện nhau, đều không nói gì.
Bên trong vòm cầu yên tĩnh im ắng, chỉ có cây củi ngẫu nhiên phát ra âm thanh đang bị lửa đốt.
Chờ áo đã tương đối khô, hắn đứng dậy đi đến trước mặt thiếu nữ đối diện, nói:
- Đem áo ngoài cởi xuống, ta giúp ngươi hong khô một chút, ngươi phủ thêm y phục của ta, ấm áp một chút.
Thiếu nữ ôm kiếm, nhìn thoáng qua quần áo trong tay hắn, lại liếc mắt nhìn nửa người trên trần trụi của hắn, trầm mặc một chút, chỉ tiếp qua áo ngoài của hắn, quấn lên trên người.
Áo ngoài nam tử to rộng bao phủ trên người mảnh mai của nàng, lộ ra nàng càng thêm đơn bạc yếu đuối.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục miễn cưỡng, mặc áo trong vào, ngồi xuống bên cạnh nàng, một bên tăng thêm củi lửa, một bên nói khẽ:
- Quần áo ẩm ướt, nếu cứ mặc, sẽ rất khó chịu, mà lại sẽ sinh bệnh. Ngươi ở bên trong còn mặc áo lót, ta cũng sẽ không nhìn ngươi, làm gì không cởi được?
Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, không nói gì.
Ánh lửa chập chờn chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, cho dù lạnh lùng như tuyết nhưng cũng rất động lòng người.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn giày nàng dưới làn váy, nói:
- Quần áo không tiện cởi, có thể cởi vớ giày ra hong một chút, bên trong giày tất cả đều là nước, sẽ rất khó chịu.
Nói xong, hắn trực tiếp cởi xuống vớ giày, hơ trên lửa.
Bên trong vòm cầu, lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu hơ giày trên lửa một hồi, đặt vớ giày đã không có nước đọng ở bên cạnh đống lửa, tiếp tục để cho khô, sau đó quay đầu nhìn nàng nói:
- Ngươi là người luyện võ, làm gì câu nệ những chuyện này? Chỉ cần mình dễ chịu, không cần thiết quá để ý ánh mắt của người khác. Huống chi, nơi này cũng chỉ có ta, ta cũng sẽ không nói.
Thiếu nữ trầm mặc chỉ chốc lát, quay sang nhìn hắn, lạnh lùng thốt:
- Ngươi... Có phải hay không... Nghĩ, muốn chiếm... Tiện nghi.. ta?
- Không phải.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh phủ nhận:
- Ta có thể ra ngoài, chính ngươi cởi xuống rồi tự làm khô, xong rồi ta lại đi vào, như thế này được chứ? Ta chẳng qua cảm thấy, ngươi như này rất không thoải mái, mà ngươi sẽ sinh bệnh.
Hai con ngươi thiếu nữ hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, lại trầm mặc trong chốc lát, có chút cúi đầu, kéo một chân đến trước mặt hắn, gương mặt xinh đẹp quay qua một bên, thấp giọng nói:
- Cởi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn về phía chân nhỏ tiêm tú nàng vừa duỗi ra.
- Vù ——.
Hai bên vòm cầu, gió lạnh gào thét thổi qua.
Bên ngoài vẫn mưa rào xối xả như cũ.
Lạc Thanh Chu nhìn chân nhỏ tiêm tú của thiếu nữ duỗi ra từ bên trong váy, đưa vào trước mặt mình, sửng sốt một chút, lại vô ý thức nhìn thoáng qua thanh kiếm nàng ôm trong ngực.
Một tay khác cũng không có cầm chuôi kiếm.
Nhưng mà...
Đây là thăm dò sao?
Cố ý duỗi ra chân nhỏ thăm dò hắn, khi hắn bộc lộ ra tâm tư ác ma đưa tay đụng vào, bảo kiếm nàng đột nhiên ra khỏi vỏ, một kiếm đứt cổ.
- Đăng đồ tử, nên giết!
Thế là, dưới vòm cầu đen nhánh rét lạnh liền có thêm một cái vong hồn đáng thương.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn chân nhỏ trước mặt, trong đầu nhất thời hiện lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng không dám đưa tay, mở miệng nói:
- Cái kia... Hạ Thiền cô nương, vẫn là chính ngươi cởi đi. Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi là chân nữ tử, là...
Trong miệng hắn đột nhiên dừng lại.