Lạc Thanh Chu cầm chân nhỏ tiêm tú xinh đẹp trơn nhẵn của nàng, giúp nàng mặc vào vớ lưới tuyết trắng đã hơ khô.
- Cái kia, nếu không... Ngươi nằm lên đùi ta, ta giúp ngươi hơ khô tóc một chút, nếu không phải ngày mai dễ bị bệnh.
Lạc Thanh Chu thấy thiếu nữ hiện tại khó có được vẻ ôn nhu, trong lòng không có quá nhiều cố kỵ cùng kiêng kị.
Thiếu nữ dán vào trong ngực của hắn trầm mặc một hồi, mới chậm rãi cúi người, khéo léo nằm lên hai chân của hắn.
Một mái tóc dài như thác nước rủ xuống.
Lạc Thanh Chu dùng ngón tay xuyên qua mái tóc của nàng, đưa tới gần đống lửa nhẹ nhàng xoa nắn, không khỏi khen:
- Tóc Hạ Thiền cô nương thật đẹp.
Gương mặt Thiếu nữ chôn ở giữa hai chân của hắn, không nhúc nhích, không nói một lời.
Trong tay, vẫn như cũ nắm thật chặt chuôi kiếm.
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tóc đã khô, cái kia... Áo ngoài của ngươi... Nếu không cũng cởi ra?
Thiếu nữ ghé vào trên đùi hắn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Hạ Thiền cô nương...
Thiếu nữ vẫn như cũ không nhúc nhích, ngón tay nắm chặt kiếm, chậm rãi buông ra.
- Đã ngủ rồi à, để vào đống lửa, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ khô.
Lạc Thanh Chu mặc dù có chút ê chân, bất quá không hề động.
Hai người cứ như vậy một người ngồi, một người nằm, an tĩnh lại.
Mưa to đến nửa đêm rốt cục cũng ngừng lại.
Nhưng gió lạnh vẫn thấu xương như cũ.
Bên ngoài lại lặng yên không một tiếng động hiện lên bông tuyết.
Lạc Thanh Chu không có chút nào bối rối, chân bị đè bắt đầu thấy rất tê, nhưng không có nhẫn tâm quấy rầy thiếu nữ nằm sấp trên chân tựa hồ đã ngủ.
Hắn chậm rãi nằm xuống ngửa người ra sau, nhìn qua đỉnh cầu đen nhánh, suy nghĩ.
Đống lửa dần dần tắt đi.
Gió lạnh từ cửa hang thổi vào, thiếu nữ lại run rẩy thân thể một chút.
Lạc Thanh Chu ngồi dậy, lấy mấy cây củi từ bên cạnh, thả vào trong đống lửa.
Hỏa diễm đốt cành khô ẩm ướt, bốc lên sương mù gay mũi, bị gió thổi qua, trôi tới chỗ hai người.
Lạc Thanh Chu vội vàng cởi áo, xua đuổi khói trên đỉnh đầu thiếu nữ, một tay đặt ở bên mặt thiếu nữ, nhẹ nhàng quạt ra bên ngoài.
Khói mù rất nhanh lại bị gió lạnh thổi đi.
Cành khô bị đốt hết nước đọng, bắt đầu bốc cháy.
Lạc Thanh Chu trần trụi nửa người trên, nắm chặt nắm đấm, cong lên cánh tay, nhờ ánh lửa nghiêm túc quan sát da thịt cứng cỏi tản ra ánh sáng của mình.
Nhìn cánh tay bên trái, lại nhìn cánh tay bên phải.
Xem hết cánh tay bên phải, lại cúi đầu nhìn về phía lồng ngực mình.
Ưỡn ngực, dùng tay mò sờ, phi thường rắn chắc, lại nắm kéo da thịt một cái, phi thường có tính bền dẻo.
Hắn cúi đầu nhìn về phía hai điểm đỏ trên lồng ngực.
Da thịt nơi này như thế nào?
Hắn dùng đầu ngón tay bóp một cái, giật một chút, đột nhiên kéo một cái.
- Ba!
Ừm, cũng rất có tính bền dẻo.
Sau khi luyện da luyện thịt, quả nhiên toàn thân... Hả?
Hắn đột nhiên thấy được một đôi con ngươi đen nhánh đang ở giữa hai chân của hắn im ắng mà nhìn chằm chằm vào hắn.
- ...
Lạc Thanh Chu nóng mặt, vội vàng mặc áo vào, nhìn về phía thiếu nữ nằm trên chân.
Thiếu nữ vừa mới còn nghiêng mặt nhìn lén hắn, lúc này lại đem gương mặt vùi vào bên trong hai chân hắn, giống như đã ngủ.
Lạc Thanh Chu nhịn không được mở miệng nói:
- Hạ Thiền cô nương, ta tê chân quá, ngươi trước tiên có thể ngồi lên một chút không?
Thiếu nữ không để ý tới hắn, vẫn như cũ gục ở chỗ này, không nhúc nhích.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía bảo kiếm trong tay nàng, trong lòng đột nhiên có chút ngứa, vươn tay, muốn sờ một chút.
Thế nhưng khi hắn cẩn thận từng li từng tí vươn tay, thiếu nữ ghé vào trên đùi hắn giống như ở phía sau có con mắt, đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt bảo kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng thừa cơ xê dịch hai chân đã run rẩy một chút, hai tay chống trên mặt đất, thử đứng lên, hoạt động lưu thông máu.
- Ngươi vừa rồi không ngủ?
Lạc Thanh Chu hoạt động một hồi, hai chân dần dần khôi phục, lại ngồi xuống, nhìn nàng hỏi.
Thiếu nữ ôm hai chân, ôm kiếm, quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía bông tuyết bay xuống phía ngoài, không có để ý hắn, tựa hồ lại khôi phục bộ dáng băng lãnh ngạo kiều.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chờ một lúc sẽ còn sét đánh.
Thiếu nữ nhìn bên ngoài, vẫn không có nói chuyện.
Lạc Thanh Chu lại thêm vào trong đống lửa mấy cây củi, sau đó nằm xuống nói:
- Ta ngủ một lát, ngày mai còn có việc, nếu ngươi ngủ không được, canh đống lửa. Ngươi nếu muốn ngủ, ngại nằm trên mặt đất bị lạnh, có thể nằm sấp trên người ta ngủ. Ta không sao.
Nói xong, nhắm mắt lại.
Trong lòng yên tĩnh, tâm vô tạp niệm, rất nhanh liền ngủ mất.
Thiếu nữ an tĩnh ngồi một hồi, nghe được trong mũi hắn truyền đến tiếng hít thở đều đều, mới chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Sau một lúc lâu.
Nàng lại gần sát hắn, nhẹ nhàng nằm ở trong ngực của hắn, nhắm mắt lại.
Thế nhưng ngủ không được.