Nàng đột nhiên nghĩ đến một màn nhìn lén vừa rồi, ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn một cái, một cánh tay lặng lẽ tiến vào bên trong y phục của hắn, ngón trỏ cùng ngón cái mảnh khảnh nắm nơi đó, nhẹ nhàng kéo lên trên một cái, lại đột nhiên buông ra.
- Ba!
Hả???
Lạc Thanh Chu đột nhiên mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn lại, thiếu nữ ghé vào trong ngực của mình, ngủ thật là ngon, một tay cầm kiếm, một tay khác đàng hoàng đặt ở trên người chính nàng.
- Kỳ quái...
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu vô cùng nghi hoặc, đưa tay vuốt vuốt nơi đó của mình, cảm giác chỗ này ẩn ẩn có chút ngứa, chẳng lẽ chính hắn vừa mới bóp?
Được rồi, ngủ thôi.
Ngày mai còn muốn đi tụ bảo các tập hợp cùng những võ giả khác, sau đó ra khỏi thành đi làm nhiệm vụ.
Cho nên nhất định phải dưỡng đủ tinh thần.
Nếu không phải đến lúc đó gặp được yêu thú, nếu có chút thất thần, đây chính là nguy hiểm đến tính mạng.
Rất nhanh, hắn nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.
Sau một lúc lâu.
Thiếu nữ chậm rãi mở hai mắt ra, do dự một chút, lại đem tay nhỏ lặng lẽ duỗi đi vào, nhếch đầu ngón tay, nắm một cái khác...
Hôm sau, bông tuyết bay xuống.
Bên ngoài vòm cầu, một đêm bão tố làm cho bờ sông hỗn độn một mảnh.
Vũng bùn, cành lá tản mát đầy đất.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, cảm giác ngực ẩn ẩn có chút đau nhức.
Chẳng lẽ là bị đầu Hạ Thiền cô nương đè lên ở phía trên?
Đống lửa đã tắt.
Tro tàn đầy đất, bên trong còn có một số đốm lửa tàn yếu ớt.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ băng lãnh đã ôm kiếm, đứng ngay miệng vòm cầu, ngẩn người nhìn nước sông phía ngoài.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, hoạt động một chút gân cốt, sau khi đập tắt hết chút lửa tàn còn lại, đi đến cửa vòm nói:
- Đi thôi, về nhà.
Thiếu nữ đi ra khỏi vòm cầu, đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau.
Ngày mới sáng không lâu.
Nhưng cửa thành nội thành rốt cục đã mở ra.
Hai người một trước một sau, tiến vào nội thành.
Xuyên qua một lối đi, thân ảnh đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.
Lạc Thanh Chu đi lên phía trước nói:
- Thế nào?
Thiếu nữ không nói gì.
Lạc Thanh Chu đi ở phía trước, nhịn một hồi, vẫn không nhịn được nói:
- Không biết đường, có thể nói thẳng. Còn có rất nhiều chuyện, thật ra đều có thể nói thẳng. Ta không có ý tứ gì khác, chẳng qua cảm thấy... Hạ Thiền cô nương hẳn nên nói chuyện, như thế này hẳn là sẽ tốt hơn một chút.
Thiếu nữ ở phía sau lưng hắn, vẫn không có nói chuyện.
Lạc Thanh Chu cũng không nói gì thêm.
Lúc gần đến Tần phủ, nàng mới đột nhiên mở miệng nói:
- Bách Linh, thích nói chuyện... Ngươi, thích nàng sao?
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng:
- Ý của ta không phải người thích nói chuyện càng dễ làm người khác ưa thích. Ta chỉ nói, Hạ Thiền cô nương ngươi không thích nói chuyện, không tốt lắm, hi vọng ngươi về sau có thể nói nhiều hơn một chút.
Thiếu nữ vẫn như cũ nhìn hắn nói:
- Ngươi thích... Bách Linh sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, giống như trả lời nàng, lại giống trả lời chính mình, lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết.
Nói xong, tiếp tục đi lên phía trước.
Thiếu nữ đứng tại chỗ một hồi, nắm chặt kiếm, đi theo.
Hai người một trước một sau tiến vào trong phủ.
Chu quản gia nhìn thấy, lui sang một bên, tiếp tục làm việc của mình.
Bọn hạ nhân nha hoàn nhìn thấy cũng đều tránh đi.
Dĩ nhiên không phải bởi vì Lạc Thanh Chu.
Trong Tần phủ, Tần đại tiểu thư và hai người thị nữ của nàng đều là tồn tại để cho người ta không dám thảo luận, không dám nhìn nhiều.
Nếu nghe được ai tự mình thảo luận về Tần đại tiểu thư, phu nhân sẽ cho người đập nát miệng của các nàng.
Không có gió.
Bông tuyết im lặng chậm chạp tung bay trên bầu trời.
Hai người đêm qua trắng đêm chưa về, một trước một sau, đi tới trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng nói:
- Tối hôm qua mắc mưa, sau khi trở về tốt nhất tắm nước nóng, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ, mới hảo hảo ngủ một ngày. Nếu thân thể không thoải mái, nhớ để Bách Linh cô nương đi mua chút thuốc uống cho ngươi.
Nói xong, chuẩn bị rời đi.
Cửa ra vào đột nhiên vang lên âm thanh sâu kín của Bách Linh:
- Một đêm chưa về, nhất định là đi thanh lâu lêu lổng cùng hoa khôi không mặc quần áo kia.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng nói:
- Ta và Hạ Thiền cô nương ở cùng một chỗ, làm sao đi thanh lâu?
Bách Linh khẽ nói:
- Đó chính là hoa ngôn xảo ngữ, dẫn dụ mê hoặc, để Thiền Thiền cả đêm không về ngủ, đi ngủ với người ở bên ngoài.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bách Linh cô nương là đang vũ nhục ta, hay là đang vũ nhục Hạ Thiền cô nương?
Bách Linh lại nói:
- Quần áo Thiền Thiền không chỉnh tề, mái tóc lộn xộn, vẻ mặt hốt hoảng, tối hôm qua tất nhiên bị bại hoại nào đó hung hăng hành hạ một đêm.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, bước nhanh rời đi.
Trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung khôi phục yên tĩnh.