Thiếu nữ này tại sao gọi là Tần Nguyệt Mặc?
Có quan hệ gì với Tần phủ?
Đêm đó làm thơ trên thuyền hoa, bên trên bài ca thứ nhất đề danh Nguyệt Mặc.
Nguyệt của Tống Như Nguyệt, Mặc của Tần Vi Mặc.
Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một Tần Nguyệt Mặc, hắn có thể không hiếu kỳ sao?
Xe ngựa ra ngoại thành, tốc độ nhanh hơn.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời vẫn như cũ bay lả tả bông tuyết, bất quá không phải rất lớn.
Đao tỷ giới thiệu xong, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo ngồi ở bên cạnh nói:
- Ta nhớ được lần trước ngươi gọi Tống Mỹ Kiêu, lần này tại sao lại gọi Tần Nguyệt Mặc? Có thể cố định một cái tên hay không?
- Không thể.
Thiếu nữ lãnh ngạo mang đôi chân dài, tiếp tục cúi đầu thưởng thức ngón tay cùng móng tay duyên dáng của mình.
Bên trên ngón tay dài nhọn của nàng mang một chiếc nhẫn màu vàng kim nhạt.
Mặt ngoài chiếc nhẫn khắc rõ hoa văn cổ quái.
Lạc Thanh Chu từng nhìn qua một chiếc nhẫn không sai biệt lắm với cái này ở trong tụ bảo các, nhưng nhìn phẩm tướng, cũng không có cảm giác đẹp mắt và có phẩm chất như chiếc nhẫn này.
Mà những chiếc nhẫn kia, đều không ngoại lệ, đều là nhẫn trữ vật giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Muốn mà không thể mua.
Nói cách khác, thiếu nữ này giàu đến đáng sợ.
Bất quá nàng cao điệu khoe của như thế, không sợ trong Hắc Mộc lâm pbị người khác nửa đường ăn cướp?
- Tần cô nương, ngươi hẳn không phải là người Mạc Thành?
Nam tử trẻ tuổi tên Hàn Bắc vậy mà mặt dạn mày dày, bắt đầu bắt chuyện.
Tần Nguyệt Mặc vẫn như cũ cúi đầu nhìn ngón tay của mình, không có để ý hắn.
Hàn Bắc cũng không xấu hổ, cười cười nói:
- Áo da trên người Tần cô nương thật không đơn giản, chỉ sợ may bằng da yêu thú rất trân quý? Nghe nói y phục như thế, có thể phòng cháy chống nước, còn có thể ngăn cản một chút tổn thương. Còn có nhẫn trữ vật kia trên ngón tay Tần cô nương cũng không đơn giản, không có mấy vạn kim tệ, chỉ sợ không cần nghĩ.
Ai ngờ cái này mông ngựa vừa đập xong, thiếu nữ lãnh ngạo lại nhếch miệng, một mặt xem thường:
- Nhà quê.
Nụ cười trên mặt Hàn Bắc cứng đờ.
Đao tỷ liếc hắn một cái nói:
- Kia là Tử Hà giới, xuất phẩm từ Tử Vi các ở kinh thành, một chiếc chí ít năm mươi vạn kim tệ, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được, chỉ có thể được chế tạo khi tư nhân đặt trước.
Hàn Bắc: - ...
Trong xe hiện ra một cỗ vị chua.
Xe ngựa chở năm người, lại chạy được một hồi.
Hàn Bắc lại hàn huyên:
- Đao tỷ, nghe nói Trưởng công chúa mấy ngày nữa sẽ đến Mạc Thành, đến lúc đó Trưởng công chúa có thể cưỡi ngựa vào thành hay không, để chúng ta có thể chiêm ngưỡng phong thái của nàng?
Ngô Khuê một bên cũng không nhịn được mở miệng nói:
- Trưởng công chúa là nữ tướng quân, hẳn sẽ cưỡi ngựa, rất không có khả năng sẽ ngồi ở trong xe ngựa. Đến lúc đó đường đi toàn bộ Mạc Thành đoán chừng là người đông nghìn nghịt, chật như nêm cối.
Mặt mũi Hàn Bắc tràn đầy hưng phấn nói:
- Hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy Trưởng công chúa, nghe nói Trưởng công chúa một thân giáp đỏ như lửa, mà bộ dáng lại cực đẹp.
Đao tỷ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói:
- Không được thảo luận bộ dáng Trưởng công chúa, càng không được lộ ra nụ cười khó coi kia của ngươi. Đao của ta, ngoại trừ thích chém yêu thú ra, còn thích trảm bất kỳ người nào không tôn kính Trưởng công chúa.
Sắc mặt Hàn Bắc biến hóa, vội vàng cười theo nói:
- Đao tỷ bớt giận, ta chính là hiếu kì trong lòng, muốn nhìn bộ dáng Trưởng công chúa một chút, tuyệt không có bất kỳ khinh nhờn gì. Trưởng công chúa nam chinh bắc chiến, lại lấy thân thử hiểm, để biên cảnh Đại Viêm à Mạc Thành nghênh đón hòa bình mấy chục năm, ta là con dân Đại Viêm điển hình, sao lại dám không tôn kính Trưởng công chúa? Ta tôn kính cúng bái Trưởng công chúa, đây chính là phát ra từ trong lòng, nhật nguyệt chứng giám.
Đao tỷ lạnh mặt, không tiếp tục để ý tới hắn.
Hàn Bắc nhìn ra, vị Đao tỷ này rõ ràng chính là người sùng bái Trưởng công chúa, cho nên không dám trò chuyện tiếp về Trưởng công chúa, đành phải mặt dạn mày dày nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo kia, nói:
- Tần cô nương, chờ một lúc chúng ta cùng tổ đội có được hay không? Một người thì nguy hiểm, thêm một người, nhiều thêm một phần an toàn.
Thiếu nữ lãnh ngạo đưa ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng sờ lên mặt nhẫn một cái, lấy ra một cái gương nhỏ tinh mỹ, bắt đầu soi gương, vẫn không có để ý tới hắn.
- Tần cô nương...
- Ngừng.
Tần Nguyệt Mặc rốt cục không kiên nhẫn, nâng mắt, lạnh lùng nhìn về phía hắn, biểu lộ lãnh khốc.
Sắc mặt Hàn Bắc cứng đờ, ngậm miệng lại.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhịn không được mở miệng.
Hắn quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh một mặt ngốc nghếch, cười nói:
- Sở tiểu đệ, chờ một lúc chúng ta cùng một chỗ? Nếu như săn giết được yêu thú, chia năm năm, như thế nào?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Có thể.