Hàn Bắc cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Vẫn là Sở tiểu đệ đầy nghĩa khí. Lần này nếu như hợp tác vui vẻ, về sau chúng ta sẽ làm tiếp, miễn cho mấy người trong tụ bảo các kia rút chất béo ở giữa, tiền của chúng ta cũng không phải gió lớn thổi tới, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm. Sở tiểu đệ còn trẻ như vậy, hẳn còn chưa có cưới vợ? Tích lũy thêm ít tiền, đến lúc đó lấy nương tử xinh đẹp, cuộc sống liền có hi vọng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Hàn huynh thành thân chưa?
Hàn Bắc đột nhiên thở dài một hơi nói:
- Lúc đầu có một mối hôn sự, bất quá gia thế ta không tốt lắm, thất bại. Đầu năm nay, đều chú ý môn đăng hộ đối, con mắt những người kia đều mọc ở trên đỉnh đầu.
Ngừng lại một lúc, cười lạnh một tiếng nói:
- Bất quá ta cũng không quan tâm, chờ ta tu luyện có thành tựu, có tiền có thế, ở đâu không lấy được nàng dâu? Đến lúc đó mua cái sân rộng, cưới tám, mười tiểu mỹ thiếp nũng nịu, há không bằng cưới chính thê đại hộ nhân gia, mỗi ngày sẽ bị trông coi chặt hơn nhiều? Ngươi nói đúng không?
Lạc Thanh Chu không dám phụ họa.
Hàn Bắc tựa hồ nói hào hứng, cũng mặc kệ ngồi đối diện có hai nữ tử, xích lại gần hắn cười ha ha nói:
- Sở tiểu đệ, đến lúc đó nếu huynh đệ ta thật có phúc khí lớn như vậy, khẳng định không quên Sở tiểu đệ ngươi. Những văn nhân kia không phải đã nói, có thiếp cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ha ha, đến lúc đó Sở tiểu đệ cứ việc đi đến chỗ ta khoái hoạt, ta bao ăn no!
Ngụ ý chính là: Là huynh đệ, cứ đến tìm ta.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, không có lên tiếng, quay đầu đi nhìn về phía khác.
Mặt mũi Hàn Bắc tràn đầy vẻ mặt bỉ ổi, còn muốn tiếp tục trò chuyện đề tài này, “Bá” một tiếng, đối diện đột nhiên bay tới một đầu roi da, trong nháy mắt như độc xà quấn quanh cổ hắn.
Lập tức “soạt!” một tiếng, màn cửa khẽ động, hắn biến mất khỏi xe ngựa không thấy gì nữa.
- A ——
Phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Tiếp đó chính là tiếng chửi ầm lên.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo gọi Tần Nguyệt Mặc đối diện.
Roi da trong tay nàng đã tự động rút ngắn, một lần nữa quấn quanh trở về đến eo nhỏ của nàng, chuôi roi khẽ động, giống như chưa hề lấy xuống từ bên hông.
Thiếu nữ lãnh ngạo nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nơi khác.
- Lại nhìn lén,ta khoét mắt ngươi!
Thiếu nữ hung ác cảnh cáo một tiếng, lập tức cúi đầu soi gương, thưởng thức khuôn mặt nhỏ kiều mị xinh đẹp của mình.
Xe ngựa xóc nảy chạy đi.
Hai chân Hàn Bắc như bay, ở phía sau đuổi theo, miệng vẫn đang chửi ầm lên.
Rất nhanh, xe ngựa ngoặt vào một đầu đường nhỏ.
Lại chạy được một hồi, chậm rãi ngừng lại.
Khi Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Đao tỷ tóc bạc xuống xe ngựa, nhìn thấy Hàn Bắc đang thở hổn hển chạy tới, miệng vẫn cắn răng nghiến lợi mắng to.
Bất quá, khi tên kia nhìn thấy thiếu nữ lãnh ngạo khí thế cường đại xuống xe ngựa, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía hắn, tiếng mắng to trong miệng lập tức lại ngừng lại.
Đầu hắn đầy mồ hôi chạy tới, trên cổ xuất hiện một dấu vết hồng hồng, thở hổn hển nói:
- Tần cô nương, ngươi nếu không thích nghe ta nói chuyện, cứ việc bịt lấy lỗ tai, hoặc bảo ta ngậm miệng là được. Ngươi không mở miệng nhắc nhở, lại đột nhiên động thủ, không phải võ giả đứng đắn nên làm.
Tần Nguyệt Mặc quay người lắc lắc bờ mông đi đến rừng cây trước mặt, cũng không để ý tới hắn, cũng chưa nhìn hắn một cái.
Đao tỷ phất phất tay nói:
- Đuổi theo, phía trước chính là lối vào Hắc Mộc lâm. Ta mang các ngươi vào, còn lại phải nhờ vào vận may của chính các ngươi. Nhớ kỹ, nơi đó rất nhiều cây cối đều có tiêu ký, các ngươi chỉ có thể ở bên ngoài, ngàn vạn không thể tiến vào chỗ sâu. Nếu không nghe khuyến cáo chết ở bên trong, tự gánh lấy hậu quả.
Ngay từ đầu lúc báo danh, mấy người đã ký kết khế ước sinh tử.
Người tiến vào Hắc Mộc lâm làm nhiệm vụ, sinh tử tự chịu.
Lạc Thanh Chu cùng Hàn Bắc đi theo ở phía sau.
Hàn Bắc lau mồ hôi trên trán, hung tợn nhìn bóng lưng thiếu nữ yểu điệu gợi cảm phía trước nhất, cắn răng cười lạnh nói:
- Nhìn đi, không đến mấy ngày, lão tử sẽ đè xú nha đầu kia xuống giường! Đến lúc đó khiến nàng ngoan ngoãn, khóc lóc hô hào cầu xin lão tử chơi chết nàng, ha ha ha ha...
Lạc Thanh Chu nhíu mày, bước nhanh hơn.
Dạng người này, hắn cũng không nguyện ý cùng đối phương đi quá gần.
Thân phận thiếu nữ kia hiển nhiên cũng không phải người bình thường, đã dám đơn độc ra ngoài, tự nhiên có thứ mình ỷ vào.
Nam tử gọi Hàn Bắc, rõ ràng chính là tên ngu ngốc, miệng giấu không được lời nói, trong lòng giấu không được chuyện, đầu óc ngu si, tính tình xúc động.
Hợp tác với người kiểu này, chỉ sẽ hỏng việc.
- Sở tiểu đệ, chờ ta một chút!
Hàn Bắc lại cười rạng rỡ đuổi theo.