Lúc trước hắn nghe Tiểu Điệp nói như thế, cứ nghĩ đối phương là nam tử, thường xuyên ra thành đi săn dã thú phổ thông.
Nhưng hiện tại xem ra, quý khách tới từ kinh đô rất có thể chính là thiếu nữ vừa rồi kia.
Mà cái gọi ra khỏi thành đi săn, có khả năng chính là đi làm nhiệm vụ, săn giết yêu thú.
Nếu không phải, sao nàng cũng ở chỗ này?
Lạc Thanh Chu đi vào trong phủ, vừa đi vừa nghĩ.
Hắn quyết định đêm nay đi hỏi Bách Linh một chút.
Nếu như Bách Linh không biết, hắn lại đi hỏi Tần nhị tiểu thư một chút.
Tần nhị tiểu thư khẳng định biết.
Trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp ngay ở phòng bếp hâm nóng đồ ăn, thấy hắn trở về, vội vàng nói:
- Công tử, đồ ăn đã lạnh, người đợi lát nữa, xong ngay đây.
Lạc Thanh Chu vốn muốn đi qua ôm nàng một cái, bất quá nghĩ đến hôm nay giết người, còn không có tắm rửa, đành phải coi như thôi.
Hắn bỏ mứt quả vào trong phòng tiểu nha đầu.
Cơm nước xong xuôi.
Chủ tớ hai người lại cầm quần áo, thừa dịp bóng đêm, đi trong hồ bên Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển tắm rửa.
Loại khí trời se lạnh này mà đi ngâm trong hồ nước ấm áp, khẳng định dễ chịu hơn ở trong phòng nhiều.
Hai người cởi trống trơn, đi vào trong nước.
Lạc Thanh Chu nhìn thân thể thiếu nữ tuyết trắng kiều nộn, không khỏi nghĩ tới chuyện đêm đó.
Không biết rạng sáng mỗi đêm, Bách Linh có tới đây ngâm mình tắm hay không.
Trong lòng hắn hơi động, nói thầm: Nếu không tối nay tới nhìn?
Thiếu nữ kia không phải người khác, hắn tới xem một chút không có gánh nặng gì trong lòng.
Nếu như đối phương không phản kháng, hắn thậm chí còn dám xuống nước cùng nàng...
Trên bầu trời, vẫn có bông tuyết lặng yên không một tiếng động bay xuống.
Chủ tớ hai người tắm rửa xong, trở lại tiểu viện.
Lạc Thanh Chu đổi một thân quần áo sạch, trước hết đi “Linh Thiền Nguyệt cung”.
Bách Linh thanh tú động lòng người đứng ở cửa chờ hắn.
Hôm nay, trong tay nàng không có cầm hoa, ngón tay đang quấn lấy mái tóc của mình, đang tựa trên khung cửa phát ngốc.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua tư thái thiếu nữ thướt tha chập trùng của nàng, đi tới.
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Lúc đi đến chỗ gần, nàng còn không có lấy lại tinh thần.
Vừa nghe có người nói chuyện, nàng bị hù run lên.
Bách Linh nhếch miệng nhỏ, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Cô gia, dọa người ta hết hồn.
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Chuyên chú như thế, không phải là đang suy nghĩ người trong lòng?
Bách Linh hừ một tiếng, vào phòng:
- Không nói cho ngươi.
Lạc Thanh Chu ở sau lưng nàng nói:
- Hạ Thiền cô nương không có sao chứ? Hôm nay không có sinh bệnh à?
Bách Linh đột nhiên dừng bước, nhìn hắn nói:
- Cô gia, thành thật khai báo, ngươi tối hôm qua làm sao khi dễ Thiền Thiền rồi? Thiền Thiền cả ngày hôm nay đều mất hồn mất vía, tối hôm qua khẳng định bị khi dễ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, giải thích:
- Tối hôm qua cửa thành đóng, chúng ta không có chỗ đi, tránh mưa ngay dưới vòm cầu hạ. Có thể nàng bị tiếng sấm đánh hù dọa, cũng có thể là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, cũng có thể là mắc mưa. Nàng lợi hại như vậy, ta làm sao có thể khi dễ nàng.
Bách Linh trầm mặc một chút, nói:
- Thiền Thiền hoàn toàn rất sợ sét đánh, khi còn bé... Được rồi, cô gia, không được khi dễ Thiền Thiền nha. Ta nói khi dễ, không phải loại khi dễ kia.
- Loại nào?
Bách Linh không có lại nói tiếp, đi vào hậu hoa viên.
Đi đến bên cạnh đường rẽ, Lạc Thanh Chu đột nhiên giữ tay nàng lại, thấp giọng nói:
- Bách Linh, ta có việc hỏi ngươi.
Bách Linh cứng người tại chỗ, dừng một chút, xoay người nhìn hắn nói:
- Cô gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không thể nắm tay ta, cũng không thể trực tiếp gọi danh tự của người ta.
- A.
Lạc Thanh Chu “A” một tiếng, vẫn như cũ nắm tay của nàng, hô tên nàng nói:
- Bách Linh, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.
Bách Linh có chút cúi đầu, nhìn hai tay đang dắt cùng nhau, âm thanh cũng trở nên ôn nhu:
- Cô gia, người nói đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Trong phủ chúng ta có phải có khách quý đến từ kinh đô hay không?
Bách Linh sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Cô gia, người hỏi cái này làm gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Trả lời ta.
Bách Linh do dự một chút.
Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người, tiến đến chỗ gần, hôn một cái lên gương mặt của nàng, nói:
- Có hay không?
Bách Linh nhu thuận gật đầu:
- Có, đã tới hơn mấy tháng, trước khi cô gia vào cửa đã đến.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Là nam hay là nữ? Lớn tuổi không? Một người hay mấy người?
Bách Linh:
- Cái này...
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, lại hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng:
- Nói.
Bách Linh đáp:
- Nữ, rất trẻ trung, chỉ có một người, còn có mấy tiểu nha hoàn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói:
- Nàng tên là gì? Dáng dấp ra sao?
Bách Linh lập tức lắc đầu:
- Cô gia, cái này không thể nói.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên lại cúi đầu xuống, hôn cái cổ của nàng, nói:
- Có thể nói không?