Bách Linh ngượng ngùng cúi đầu xuống, trên gương mặt nhiễm lên hai luồng đỏ ửng, nói:
- Cô gia, ta cũng không biết nàng tên gì, chỉ biết là vẻ ngoài của nàng rất đẹp, ta cũng không có nhìn qua nàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Có bao nhiêu xinh đẹp, cụ thể một chút.
Bách Linh không nói gì thêm.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu, thuận cổ của nàng nhìn xuống dưới, đang muốn cúi đầu làm tiếp công việc, Bách Linh vội vàng che nói:
- Cô gia, cái này ta thật không biết, ta thề.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Vậy ai biết?
Bách Linh cúi đầu, lại không nói.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn lên miệng của nàng.
Sau một lúc lâu, buông ra, an tĩnh nhìn nàng.
Hai mắt Bách Linh mê ly, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngực chập trùng nói:
- Phu... Phu nhân, còn có, Nhị tiểu thư...
Lạc Thanh Chu thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn muốn đi tìm Nhị tiểu thư.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng bóp cái mũi nhỏ của nàng một chút, ánh mắt ôn nhu, nói khẽ:
- Bách Linh, cảm ơn ngươi.
Nói xong, buông nàng ra, đi hậu hoa viên.
Bách Linh sững sờ tại chỗ, thần sắc si ngốc.
Trong lương đình bên hồ nước, đêm nay trống trơn, cũng không có thân ảnh Tần đại tiểu thư.
Ngược lại là dưới cây mai bên cạnh có một thân ảnh băng lãnh đứng đấy, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cùng ánh mắt nàng liếc nhau một cái, cũng không né tránh, hỏi:
- Hạ Thiền cô nương, ngươi làm sao một người đứng ở chỗ này? Tiểu thư nhà ngươi đâu?
Thiếu nữ quay mặt đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh nàng mỏng manh đứng dưới băng tuyết, không khỏi nghĩ tới tối một màn hôm qua hai người ở dưới gầm cầu dựa sát vào nhau, do dự một chút, đi tới, nói khẽ:
- Ngươi tối hôm qua vừa mắc mưa, lại chịu gió lạnh một đêm, tiểu thư nhà ngươi không ở nơi này, ngươi làm gì còn muốn thủ ở chỗ này? Đi, vào nhà đi.
Từ tối hôm qua ở chung, thiếu nữ này thật ra cũng không phải loại tính cách thật băng lãnh làm cho không một ai có thể tới gần.
Mà hai người tối hôm qua ở chung một đêm, hắn cảm thấy quan hệ lẫn nhau thân cận hơn rất nhiều.
Khi con người ta ở vào lúc yếu ớt nhất mới có thể buông xuống tất cả phòng bị.
Sự yếu đuối của nàng tối hôm qua, hắn đều thấy được.
Cho nên, đối với nàng cũng không còn sợ như vậy.
- Đi thôi, đi vào.
Lạc Thanh Chu thấy nàng vẫn như cũ lờ đi mình, đánh bạo, đưa tay dắt cổ tay nàng.
Tối hôm qua ngay cả chân của nàng đều sờ qua, đêm nay dắt tay lại như thế nào?
Nàng còn có thể giết hắn?
Thiếu nữ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi băng lãnh.
Lạc Thanh Chu xoay người, giả bộ như không có trông thấy, nắm cổ tay của nàng, cưỡng ép kéo nàng vào trong phòng.
Thiếu nữ đi ở phía sau lưng của hắn, cuối cùng không có phản kháng, càng không có rút kiếm.
Bách Linh đứng trước cửa vườn hoa nhìn, khóe miệng lộ ra ý cười.
Lạc Thanh Chu kéo thiếu nữ băng lãnh vào gian phòng, đứng trước cửa ra vào nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, thể chất ngươi lạnh, cũng không cần ra ngoài đón tuyết, hóng gió.
Do dự một chút, lại nói:
- Cái kia... Nếu như ngươi chịu, thật ra có thể thường xuyên đi trong hồ nước nóng ngâm một chút. Nơi đó nước bốn mùa ấm áp, nếu như ngươi thường xuyên đi, có lẽ có thể giúp ngươi loại trừ một chút hàn khí trong cơ thể.
Nói xong, không còn lưu lại, giúp nàng đóng cửa phòng, quay người rời đi.
Tại một khắc cửa phòng đóng lại này, thiếu nữ âm thầm đứng trong phòng, đột nhiên thì thào hỏi:
- Ngươi... Đi sao?
Nàng sợ nước.
Cho dù nước cạn nhất, nàng cũng sợ hãi.
Nhưng chỉ cần hắn ở trong nước, nàng sẽ không sợ hãi.
Nàng muốn theo hắn cùng một chỗ... Tắm.
Tựa như đêm đó nàng rơi vào trong nước, hắn ôm nàng, như thế..
…
- Vù ——
Gió lạnh thổi bay bông tuyết chơi đùa bay múa ở giữa đình viện.
Gió tuyết ban đêm lớn hơn.
Thiếu nữ nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, thân thể nhu nhược đón gió lạnh đập vào mặt, không khỏi run rẩy một chút.
Từng đóa đông mai nghiêng dưới mái hiên đã tàn lụi toàn bộ.
Trong phòng phủ lên thảm nhung thật dày, trên mặt đất đốt lò lửa ấm áp, thiếu nữ một thân y phục trắng thuần, bên ngoài bọc lấy áo lông chồn nhung tuyết, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh như cũ.
Thân thể lạnh, lòng cũng lạnh.
- Tiểu thư, gió lớn, nô tỳ đóng cửa sổ lại.
Thu nhi đứng ngoài cửa sổ, cau mày nói.
Thiếu nữ lại đứng trước cửa sổ một hồi, nhẹ gật đầu, đang muốn nói chuyện, hai con ngươi đột nhiên nhìn về phía cửa ra vào bên ngoài đình viện.
Nơi đó xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc.
Thiếu nữ giật mình, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức nâng tay ngọc, đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài.
Lạc Thanh Chu giẫm lên đường đá xanh bị nước tuyết thấm ướt, tiến vào đình viện, thấy Thu nhi đứng dưới hành lang, nhẹ giọng hỏi:
- Nhị tiểu thư nghỉ ngơi chưa?
Thu nhi mỉm cười, đi đến cửa ra vào nói:
- Còn không có, tiểu thư đang đọc sách ở trong thư phòng, cô gia mau vào.