- Mẫu thân, mau đi đi, khi trời vừa tối, Mỹ Kiêu tỷ có tới tìm ta, hiện tại hẳn là chưa có ngủ.
Tần Vi Mặc khẽ cười nói, ánh mắt lườm phía sau giường chỗ nàng ngồi một chút.
Tống Như Nguyệt lại khoát tay áo nói:
- Được rồi, đêm nay quá muộn, ngày mai lại đi hỏi, nhất thời không vội. Đoán chừng Trưởng công chúa còn qua mấy ngày mới có thể trở về, thời gian còn dài.
Tần Vi Mặc “A” một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời.
Sau một lúc lâu, nàng giơ ngón tay lên, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, âm thanh có chút mệt mỏi nói:
- Mẫu thân, Vi Mặc có chút buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi.
Tống Như Nguyệt nghe xong, vội vàng đứng lên đi đến trước bàn, thổi tắt ngọn đèn cùng ngọn nến phía trên, lại đi thổi tắt ngọn đèn trong góc, sau đó lại đi đến trước giường mềm, ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Vi Mặc, đi ngủ thôi, ngươi đi ngủ đi, không cần bồi tiếp mẫu thân, mẫu thân tự mình ngồi đây là được.
Tần Vi Mặc nhìn nàng nói:
- Mẫu thân, người...
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi nói:
- Cha ngươi đêm nay không trở lại, trong lòng mẫu thân có điều suy nghĩ, mấy đêm rồi cũng ngủ không được, đều là ban ngày ngủ. Đêm nay ta ngồi đây canh ngươi đi, nếu buồn ngủ, ngủ luôn trên giường này. Yên tâm đi, sẽ không quấy rầy ngươi.
Tần Vi Mặc: - ...
- Làm sao? Ghét bỏ mẫu thân làm bẩn chỗ ngủ của ngươi? Ngay cả giường đều không muốn để cho mẫu thân nằm?
Trên mặt Tống Như Nguyệt lập tức lộ ra biểu lộ ủy khuất.
Tần Vi Mặc đành phải cười khổ nói:
- Nào có, Vi Mặc sao lại ghét bỏ mẫu thân, chỉ sợ mẫu thân nằm trên giường ngủ không thoải mái.
Tống Như Nguyệt lập tức lại mặt mày hớn hở:
- Không sao, ngươi đi trước ngủ đi. Chờ một lúc nếu mẫu thân buồn ngủ liền đi lên trên giường ngươi cùng ngươi ngủ một chỗ, có được hay không?
- A?
Tay ngọc Tần Vi Mặc trong tay áo nhẹ nhàng run lên một cái.
Tống Như Nguyệt “Phốc phốc” cười một tiếng, nói:
- Đùa ngươi thôi, mẫu thân biết được ngươi có bệnh thích sạch sẽ, không thích bất kỳ kẻ nào đụng giường của ngươi. Mau đi ngủ đi, mẫu thân nhìn xem sách, chờ một lúc nằm xuống ngay trên giường này. Nơi này mềm mềm, vừa ấm, lại có chăn mền, rất thoải mái, không cần lo cho mẫu thân.
- Nha.
Tần Vi Mặc nhìn về phía cái giường đang bị màn che đậy, vẫn đứng ở đó không hề động.
Tống Như Nguyệt kỳ quái nói:
- Thế nào? Chăn mền chưa trải? Mẫu thân tới giúp ngươi, không cần gọi Thu nhi các nàng.
Nói xong, muốn ngồi dậy.
Tần Vi Mặc vội nói:
- Mẫu thân, chăn mền đã trải tốt, Vi Mặc... Vi Mặc đi ngủ, ngài cũng đi ngủ sớm một chút.
Nói rồi, không còn dám do dự, vội vàng đi lên giường.
Tống Như Nguyệt cười cười, cầm lên một quyển sách từ bên cạnh, lật ra nói:
- Nhanh ngủ đi, không cần phải để ý đến mẫu thân, mẫu thân tinh thần rất tốt.
Tần Vi Mặc không dám nói tiếp, đi đến bên giường, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nàng không có nhìn qua, vội vàng kéo ra màn che, lên giường, gương mặt thanh lệ trắng nõn trong nháy mắt đỏ lên.
Tống Như Nguyệt ở bên ngoài kỳ quái nói:
- Vi Mặc, ngươi làm sao không cởi quần áo liền lên giường rồi?
Tần Vi Mặc ngồi bên trong màn, mặt mũi tràn đầy đỏ bừng thấp giọng nói:
- A, con... Con vào trong cởi.
Nói rồi, cúi đầu, tay ngọc run rẩy, chậm rãi cởi quần áo trên người...
Mành che khẽ nhúc nhích.
Dưới ánh nến mờ tối, chiếu rọi một thân ảnh nhỏ yếu trên giường, mái tóc dập dờn, chậm rãi cởi sạch y phục trên người.
Bàn tay mềm mại duỗi ra từ trong trướng.
Nhẹ nhàng đặt áo lông chồn tuyết trắng lên bên trên ghế dựa mềm đầu giường.
Căn hương khuê này thật ra chỉ là gian phòng thư phòng.
Hai gian phòng nối liền nhau, ở giữa chỉ có màn che hình bán nguyệt ngăn cách hai bên.
Giường có bàn trà cách cái giường bên này cũng không xa.
Tần nhị tiểu thư mỗi lần buồn ngủ, cũng sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, đã thật lâu chưa có trở về gian phòng lúc đầu.
Tống Như Nguyệt đưa lưng về phía giường, ngồi bên trên giường có bàn trà, an tĩnh xem sách dưới ánh nến.
Vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ yếu chiếu vào bên trên trướng mạn.
Nàng lật vài trang sách, quay đầu nhìn thoáng qua, nghi ngờ nói:
- Vi Mặc, ngồi ở chỗ đó làm gì? Có chỗ nào không thoải mái? Bít tất, váy giống như cũng không có cởi ra? Cần mẫu thân hỗ trợ không?
Bên trong trướng mạn lập tức truyền đến giọng nói nhu nhược của Tần Vi Mặc:
- Không cần, mẫu thân, tự Vi Mặc... Cởi...
Không bao lâu.
Một đôi vớ lưới tuyết trắng duỗi ra từ bên trong, rơi vào bên trên ghế dựa mềm phía ngoài.
Tiếp đến là dây thắt lưng cùng váy trắng thuần...
Cuối cùng, gỡ xuống ngọc trâm trên đầu, mái tóc xõa xuống.
Thân ảnh nhỏ yếu đang ngồi in lên trướng mạn rốt cục chậm rãi nằm xuống, chui vào trong chăn.
Trong phòng, tĩnh không một tiếng động.
Tống Như Nguyệt ngồi trên giường mềm, tiếp tục an tĩnh lật sách.
Ngoài phòng, Châu nhi cùng Thu nhi đã dọa bị đến trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, hai chân hai người như nhũn ra, cơ hồ ngồi dưới đất.