- Kẹt kẹt...
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Gương mặt xinh đẹp của Tống Như Nguyệt hiện đầy tức giận xuất hiện, khi nhìn đến thiếu nữ yếu đuối trong phòng, sắc mặt lập tức trở nên ôn hòa, giọng nói cũng trong nháy mắt trở nên nhu hòa:
- Vi Mặc, còn chưa ngủ à?
Nàng vừa nói, một bên cởi giày ra, vào phòng.
Mai nhi sau lưng bị quở mắng nước mắt rưng rưng, đang muốn cởi giày đi vào hầu hạ, nàng đột nhiên quay đầu quát lạnh:
- Ở bên ngoài chờ! Đã nói bao nhiêu lần, thân thể Vi Mặc yếu đuối, không chịu được gió lạnh, gian phòng càng không thể bị làm bẩn, các ngươi mới từ bên ngoài, quanh người còn dính phong hàn? Về sau ngoại trừ ta, ai cũng không thể tùy tiện bước vào gian phòng của Vi Mặc!
Mai nhi cuống quít cúi đầu thối lui.
Thu nhi nhìn tiểu thư nhà mình một chút, vội vàng tiến lên khép cửa phòng lại, sau đó liếc nhìn Châu nhi bên cạnh, đều thấy được thấp thỏm cùng sợ hãi trong mắt của nhau.
Nếu bị phu nhân phát hiện, vậy triệt để xong.
Sẽ bị chôn làm phân bón?
Hay là bị thả xuống giếng?
Hai nha hoàn đứng ở bên ngoài, hai trái tim nhỏ nâng lên tới cổ họng, run lẩy bẩy.
Thần sắc Tần Vi Mặc tự nhiên đi đến trước giường, ôn nhu nói:
- Còn chưa ngủ được. Mẫu thân, đã trễ thế này, người tìm Vi Mặc có chuyện gì sao?
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mặc vớ lưới tuyết trắng đi đến giường mềm, trực tiếp ngồi lên, tức giận nói:
- Đều là một đám ngu xuẩn chỉ biết ăn cơm, từng tên tựa như khúc gỗ, một chút việc đều không thể giúp. Mẫu thân bận bịu sứt đầu mẻ trán, hỏi các nàng chủ ý, không có một đứa nào lên tiếng, sợ nói sai, dứt khoát không nói đúng không? Vậy ta còn nuôi các nàng để làm gì?
Tống Như Nguyệt phát tiết một hồi, hạ giọng nói:
- Không sao đâu, trong lòng bực bội, đến thăm ngươi trò chuyện một lúc. Hôm nay thân thể thế nào? Có ho khan không?
Nàng vừa nói, ánh mắt nhìn về mặt bàn phía trước.
Trên bàn đặt vào một bát cháo, chỉ ăn một nửa.
Nàng lại nhăn đầu lông mày nói:
- Nha đầu ngốc, lại ăn cơm không ngon. Không ăn cơm thân thể sao có thể tốt lên. Mẫu thân nói với ngươi bao nhiêu lần, lại không nghe, không hảo hảo yêu quý thân thể của mình.
Tần Vi Mặc chậm rãi ngồi xuống đối diện, nói khẽ:
- Hôm nay thân thể tốt hơn nhiều, ban ngày ho khan một hồi, ban đêm một mực rất tốt.
Trên mặt Tống Như Nguyệt lộ ra một tia kinh ngạc:
- Không được lừa gạt mẫu thân? Không phải ban đêm ngươi đều ho khan nhiều hơn ban ngày à?
Tần Vi Mặc khẽ rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua vị trí nàng ngồi, ôn nhu nói:
- Vi Mặc cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là cảm giác, đêm nay tốt hơn nhiều.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy mừng rỡ:
- Vậy là tốt rồi, cảm giác tốt liền tốt, từ từ sẽ bớt, thân thể khẳng định sẽ khôi phục, không nên gấp gáp.
Tần Vi Mặc nói:
- Mẫu thân mấy ngày nay là đang phiền não vì chuyện tặng quà cho Trưởng công chúa sao?
Tống Như Nguyệt nghe vậy, lập tức nhíu mày, thở dài một hơi nói:
- Đúng vậy, mẫu thân vắt hết óc, cũng không biết nên đưa lễ vật gì mới tốt. Cha ngươi lại không giúp được gì, mỗi lần hỏi hắn hắn đều nói tùy tiện đưa, Trưởng công chúa sẽ không để ý, ai, Trưởng công chúa người ta sẽ không để ý, nhưng chúng ta cũng không thể không có thành ý chứ? Vi Mặc, ngươi nói mẫu thân nói đúng không?
Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Mẫu thân nói rất đúng, Trưởng công chúa để Mạc Thành trải qua nhiều năm hòa bình, lần này lại đánh thắng trận lớn, chúng ta nên muốn tận một chút tâm ý.
Tống Như Nguyệt sầu mi khổ kiểm nói:
- Mẫu thân đang vì chuyện này mà phiền não, mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều suy nghĩ, mỗi khi nghĩ lễ vật đều cảm giác không lấy ra được.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Mẫu thân sợ đến lúc đó bị Trương di các nàng làm hạ thấp?
Tống Như Nguyệt liếc mắt nói:
- Nói bậy, mẫu thân thích ganh đua so sánh như vậy à? Mẫu thân từ trước đến nay điệu thấp thiết thực, mới không thích hiếu thắng đấu thắng cùng những người kia.
Tần Vi Mặc nín cười nói:
- Mẫu thân, Vi Mặc chưa từng gặp qua Trưởng công chúa, cũng không biết nàng thích gì, cho nên chuyện này, không có cách nào giúp người.
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, lại nghe nàng nói:
- Bất quá Vi Mặc có thể đề cử một người, người kia hẳn có thể giúp được ngài.
Vừa nghe lời này, ánh mắt Tống Như Nguyệt lập tức sáng lên, vội vàng nói:
- Ai? Vi Mặc ngươi mau nói.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Tống Như Nguyệt sững sờ, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn trái phải.
Lạc Thanh Chu trốn ở trên giường trong chăn lập tức giật mình, hai tiểu nha đầu ngoài cửa thì càng run lẩy bẩy.
- Đang ở đâu?
Tống Như Nguyệt một mặt mộng.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt đầu tiên sửng sốt, lập tức bỗng nhiên vỗ đùi, vui vẻ nói:
- Đúng rồi! Mẫu thân làm sao quên nàng? Nàng và Trưởng công chúa...