An tĩnh một chút, nàng lại thấp giọng nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc biết, có lẽ ngươi đã đoán được cái gì. Nhưng chuyện này, không nên do Vi Mặc nói cho ngươi, Vi Mặc cũng không thể nói cho ngươi, thật có lỗi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Không sao đâu, thật ra ta đều biết.
Tần Vi Mặc ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy áy náy, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, chớ có trách tỷ tỷ ta, nàng...
- Ta không có giận gì nàng ta.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:
- Có lẽ Nhị tiểu thư không tin, ta không chỉ có không có giận nàng ấy, còn rất cảm kích nàng ấy. Nếu không phải nàng, sao ta lại lại tới đây? Nếu không phải nàng, có lẽ đã ta sớm không còn trên đời này nữa. Mà... Thật ra các nàng không cần thiết hi sinh... Người nào đó, nhưng lại hi sinh... Ta đã rất thỏa mãn.
- Tỷ phu...
Trong mắt Tần Vi Mặc nổi lên sương mù, ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu thật tốt...
Lạc Thanh Chu đứng dậy, cười nhạt một tiếng:
- Nhị tiểu thư, ta cũng không muốn làm người tốt. Người tốt là sống không dài, tựa như...
Nói đến đây, hắn đột nhiên thu lại mặt cười, nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nói:
- Đương nhiên, cũng có ngoại lệ. Có một số người tốt, sẽ sống đều dài hơn ai khác, tựa như Nhị tiểu thư.
Tần Vi Mặc đắng chát cười một tiếng, tầm mắt thõng xuống.
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư, giờ đã không còn sớm, ngươi sớm đi nghỉ ngơi, ta cần phải trở về.
Lạc Thanh Chu đứng dậy cáo từ, xuống giường, cúi đầu chắp tay.
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, không tiếp tục giữ lại.
Nàng biết, nên đi luôn luôn sẽ đi.
Tựa như hoa mai ngoài cửa sổ kia đã từng cao ngạo nở rộ, mùa tới, cuối cùng là phải rời đi.
Không có người nào có thể giữ lại.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lập tức cửa phòng “Két” một tiếng bị người đẩy ra.
Châu nhi đột nhiên xuất hiện tại cửa ra vào, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng nói:
- Cô gia, tiểu thư, không xong, phu nhân đã tới!
Lạc Thanh Chu biến sắc, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Tại sao phải chạy?
Đi ra ngoài không được sao?
Hắn và Nhị tiểu thư thanh bạch, không thẹn với lương tâm, chỉ ngồi trên giường nói chuyện một lát, quần áo chỉnh tề, bầu không khí hài hòa, cũng không phải làm việc gì không thể lộ ra ngoài?
Chạy cái gì?
Sau khi Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, đi ra ngoài.
Châu nhi cuống quít ngăn cản hắn, gấp giọng nói:
- Cô gia, hiện tại người còn không thể ra ngoài, phu nhân mang theo rất nhiều nha hoàn ma ma tới, cô gia ngàn vạn không thể để cho quá nhiều người trông thấy. Còn có, phu nhân vừa rồi còn ở bên ngoài mắng chửi người, nhìn như đang trong cơn thịnh nộ, nếu cô gia lúc này ra ngoài, khẳng định sẽ bị phu nhân hung hăng giáo huấn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ là nói chuyện với Nhị tiểu một lát...
Châu nhi nói:
- Nhưng bây giờ là ban đêm, cô gia là tỷ phu, tiểu thư là cô em vợ, phu nhân có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nha hoàn ma ma khác nhìn thấy, trong âm thầm khẳng định sẽ nhiều chuyện. Lời người đáng sợ, đến lúc đó chỉ sợ phu nhân cũng không thể không giáo huấn cùng trừng phạt cô gia. Nếu những lời đàm tiếu này truyền ra ngoài, thì càng không được, Trưởng công chúa qua mấy ngày sẽ đến Mạc Thành, Tần phủ chúng ta không thể bị người chê cười...
Lạc Thanh Chu nghe nàng nói như vậy, lập tức cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng, đang muốn nói chuyện, trong đình viện bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào, cùng tiếng Thu nhi nói chuyện:
- Phu nhân, tiểu thư một mình đang ở thư phòng đọc sách, còn chưa có nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Xong.
Lần này thì càng không thể đi ra ngoài.
- Cô gia, nhanh! Nhanh trốn đi! Phu nhân sắp vào đến rồi!
Châu nhi gấp giọng thúc giục, cuống quít khép cửa phòng lại, lập tức nhanh chóng xoay người cầm lấy đôi giày ngoài cổng, ném qua một góc hẻo lánh bên cạnh, dùng đồ che lại.
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng bước chân đã đến cửa phòng, trong lòng cũng hoảng hốt, đành phải quay người tìm chỗ núp.
Tần Vi Mặc đã xuống giường, đi đến bên giường, giở màn che trên giường, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, trên giường...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua: - ...
Lúc này, tiếng bước chân đã nhanh đi tới cửa.
Tiếng Tống Như Nguyệt mang theo tức giận quát lớn vang lên:
- Lại làm không tốt, chờ một lúc chôn từng người các ngươi vào hậu hoa viên làm phân bón! Từng đứa vẻ mặt đau khổ, ta bạc đãi qua các ngươi sao? Các ngươi nghĩ rằng không nói lời nào liền sẽ không chọc tới ta, đúng hay không?
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, nào còn dám do dự, lập tức chạy đến trước giường, lập tức nhảy lên, cuống quít ngồi xổm ở đầu giường.
- Tỷ phu, nằm xuống, trong chăn... Có cái bóng kìa....
Vải mùng mỏng manh, bị ánh đèn chiếu rọi, có thể mơ hồ nhìn thấy có cái bóng đang ngồi xổm ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu nghe vậy cuống quít nằm ngửa, đắp lên chăn mền.