Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269: Bách Linh Cùng Hạ Thiền Không Phải Nha Hoàn

Chương 269: Bách Linh cùng Hạ Thiền không phải nha hoàn Chương 269: Bách Linh cùng Hạ Thiền không phải nha hoàn

Về phần Tần nhị tiểu thư nói mỗi tháng cho hắn lĩnh hai trăm kim tệ, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận.

Nếu như hắn tiếp nhận, há không phải như được bao nuôi rồi sao?

Hơn nữa còn là cô em vợ bao nuôi tỷ phu.

Huống chi, hắn đại khái biết được một chút tình huống Tần phủ, tình trạng kinh tế tựa hồ không tốt lắm, Tần Xuyên lại đang tu luyện.

Lúc này, hắn đương nhiên không thể lại xài tiền người ta.

- Nhị tiểu thư, trời đã không còn sớm, vậy ngươi nghỉ ngơi, ta cáo từ.

Lạc Thanh Chu buông xuống túi tiền, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Thiếu nữ hoảng hốt trong lòng, vô ý thức vươn tay, cầm chặt tay hắn còn đặt ở trên bàn cờ, ôn nhu cầu khẩn:

- Tỷ phu, lại bồi Vi Mặc ngồi một hồi, được không?

Lạc Thanh Chu nhíu mày, ánh mắt hạ thấp, rơi vào bên trên tay mềm tuyết trắng như ngọc của nàng.

Trên gương mặt thiếu nữ trắng nõn nhiễm lên hai luồng đỏ ửng, nhẹ nhàng cắn môi một cái, mới chậm rãi lấy tay ra, cúi đầu nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc còn muốn nói chuyện với ngươi, được không?

- Cô gia, tiểu thư, cháo tới.

Thu nhi đúng lúc đó bưng hai bát cháo đến, đặt bên trên bàn nhỏ ở giữa hai người, sau đó dẹp bàn cờ và quân cờ qua một bên, cười nói:

- Cô gia, cần phải ăn xong cháo. Giúp tiểu thư nhà ta một hồi, tiểu thư dạo này còn ngủ không được nữa.

Sau khi nói xong, liền bưng khay rời đi, thuận tiện khép cửa phòng lại.

Trong phòng, lâm vào yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu đành phải cầm thìa, cúi đầu nhìn cháo nóng trong chén nói:

- Nhị tiểu thư, ăn cháo đi, nếu không một hồi sẽ lạnh.

Thiếu nữ cũng cầm thìa lên, nhẹ nhàng quấy một chút cháo trong chén, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, lần này ngươi nếu lại ăn một hơi là xong, ta sẽ đưa chén này của ta cho tỷ phu ăn luôn.

Lạc Thanh Chu đã bưng lên bát cháo, đang muốn mấy ngụm ăn hết nghe vậy tạm ngừng, đành phải lại chén xuống, cúi đầu, từng muỗng từng muỗng từ từ ăn.

Khóe miệng thiếu nữ nhộn nhạo lên một vòng ý cười.

Hai người cúi đầu, chậm rãi ăn cháo từng ngụm, đều không nói gì thêm.

Thiếu nữ ngẫu nhiên ngẩng đầu, liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, ý cười trên khóe miệng một mực treo ở nơi đó.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh nghẹn ngào, tuyết rơi rì rào.

Trong phòng, yên tĩnh ấm áp.

Châu nhi cùng Thu nhi đứng hầu ở ngoài cửa, nín thở ngưng thần, ai cũng không có lên tiếng.

Hai người cảm thấy rất kỳ quái.

Tiểu thư trước đó cho dù ở trong phòng cũng thỉnh thoảng sẽ ho khan một chút, còn thường xuyên sẽ ho ra máu.

Nhưng cô gia vừa đến, tiểu thư không còn ho khan.

Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Châu nhi nhịn một chút, nhịn không được, hạ giọng nói nhỏ:

- Thu nhi, lúc tiểu thư ngủ, cũng thường xuyên sẽ ho khan, ngươi nói... Nếu như cô gia ở đây, có thể hay không...

Thu nhi không có trả lời.

Châu nhi lại nói nhỏ:

- Thu nhi, nếu không, đêm nay thử một chút? Chờ một lúc ngươi đi câu dẫn cô gia, mời cô gia ngủ trong hương khuê của ngươi, chờ ngươi giày vò cô gia mệt mỏi, liền… Ưm...

Không đợi nàng nói xong, Thu nhi đưa tay bịt miệng nàng, lập tức kéo nàng ra ngoài, lôi vào gian phòng bên cạnh, khóa cửa phòng, dùng lực cào nàng nhột, hung hăng trừng phạt nàng.

- Đúng rồi tỷ phu, vừa rồi Mỹ Kiêu tỷ có tới qua.

Trong thư phòng, thiếu nữ đột nhiên mở miệng.

Nàng cảm thấy trò chuyện chủ đề này, có lẽ tỷ phu sẽ hứng thú, có lẽ tỷ phu sẽ không vội vã rời đi.

Lạc Thanh Chu quả nhiên khẽ động thần sắc, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Nàng tới làm gì?

Thiếu nữ nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Mỹ Kiêu tỷ đến thăm ta, thuận tiện nghe ta kể chuyện, cố sự tỷ phu giảng cho ta. Thi từ cùng cố sự của tỷ phu, Mỹ Kiêu tỷ cũng thích nghe.

Lạc Thanh Chu nghe, chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng, cúi đầu đã ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, chuẩn bị đứng lên nói:

- Nhị tiểu thư, ta đã ăn xong, vậy ta...

- Tỷ phu, ta còn không có ăn xong đâu...

- Trời đã không còn sớm, ta...

- Tỷ phu, chúng ta tâm sự về Bách Linh đi?

Lạc Thanh Chu đang muốn đứng dậy nghe vậy dừng một chút, lại chậm rãi ngồi xuống.

Ánh mắt thiếu nữ phức tạp nhìn hắn.

Trong lò, khói thuốc lượn lờ.

Trong phòng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Trong con ngươi Tần nhị tiểu thư thanh tịnh như nước, giống như mang theo một tia áy náy, một chút thương hại, một chút do dự.

Chủ đề đã nói ra miệng.

Nhưng nàng lại không biết nên như thế nào mở miệng.

Có một số việc, không phải nàng có thể nói.

Nàng cũng không đành lòng nói.

Trầm mặc một hồi, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Tỷ phu cảm thấy, Bách Linh và nha hoàn khác, có gì khác biệt?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nói thẳng:

- Nhị tiểu thư, ngươi hẳn còn có những lời khác muốn nói với ta? Liên quan tới Bách Linh?

Tần Vi Mặc đối mặt với ánh mắt sáng rực đối diện, có chút cúi đầu, nhìn cháo đã nguội trong chén, trầm mặc đã lâu, mới chậm rãi mà nói:

- Bách Linh không phải nha hoàn, Tần gia chúng ta, chưa hề xem nàng như nha hoàn, Hạ Thiền cũng không phải...

Bình Luận (0)
Comment