Thu nhi tiếp tục nhắc nhở:
- Trước khi nói chuyện làm việc, cần trước đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ cho người khác một chút, nếu như là hành vi tổn thương người khác, tốt nhất không nói, không làm. Phải học được lời nói dối có thiện ý, biết không?
Ánh mắt Châu nhi đột nhiên cổ quái nhìn nàng nói:
- Thu nhi, ngươi thành thật nói cho ta, có phải ngươi thích cô gia rồi hay không? Có phải ngươi muốn làm tiểu nha đầu động phòng cho cô gia hay không?
- A?
Thu nhi nghe vậy sững sờ, vội vàng nói:
- Nói nhăng nói cuội gì đấy, ta làm gì có.
Châu nhi hừ lạnh:
- Không có sao? Ngươi vẫn luôn bênh vực cô gia, vẫn luôn tác hợp tiểu thư chúng ta cùng cô gia, có phải ngươi muốn đợi cô gia cùng tiểu thư chúng ta... Sau đó, ngươi có thể làm tiểu nha đầu động phòng của cô gia, đúng hay không?
- Không phải!
- Đúng rồi! Hừ, ta đi ra nói cho cô gia biết, nói Thu nhi đêm nay muốn lưu cô gia lại hương khuê thị tẩm cho cô gia.
Châu nhi nói, cố ý muốn đi ra ngoài.
Thu nhi gấp, vội vàng từ phía sau ôm lấy nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:
- Châu nhi! Đừng nói bậy, coi chừng cô gia nghe thấy, mắc cỡ chết người ta rồi.
Châu nhi cười ha ha một tiếng:
- Tiểu ny tử gấp, tiểu ny tử chột dạ.
- Nói nữa, lại nữa ta xé nát miệng của ngươi!
- Cô gia! Cô gia! Thu nhi nói nàng đêm nay muốn cho cô gia xé nát bụng nhỏ của nàng... Còn… A...
Thu nhi cuống quít che lấy miệng của nàng, liều mạng lôi nàng vào bên trong tận cùng nhất phòng bếp.
- Tỷ phu, tiến đến...
Trong thư phòng, trên giường mềm.
Thiếu nữ một thân y phục tuyết trắng, lần nữa ôn nhu mời, lông mày cau lại, môi phấn khẽ cắn, vẻ mặt đau khổ, một bộ điềm đạm đáng yêu, làm cho người thương tiếc.
Nhìn bộ dáng này, thiên hạ lại có mấy người có thể từ chối được?
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm, cúi đầu cởi giày, đi vào.
Một cỗ mùi thơm thiếu nữ phiêu đãng trong phòng cùng hơi ấm xen lẫn trong cùng một chỗ, trong nháy mắt bọc lại toàn bộ thân thể hắn.
Chân đạp trên nệm nhung mềm mại, tim giống như cũng rơi vào bên trong một mảnh mềm mại.
Gian phòng kia, thiếu nữ này, khí tức này, không khí này, cho dù người có tâm địa sắt đá tiến vào, đều sẽ mềm mại xuống.
Lạc Thanh Chu đi đến trước giường mềm, đang muốn cúi đầu nói chuyện, thiếu nữ ôn nhu nói:
- Tỷ phu, đi lên...
- Lên giường, đi lên...
Nàng lại nhẹ nói một câu.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, trong lòng nói thầm: Dù sao đã tiến vào, đi lên liền đi lên.
Dù sao vị nhạc mẫu đại nhân kia cũng đã nói, để hắn làm một tỷ phu “hợp cách”.
Thỏa mãn yêu cầu cô em vợ, hẳn là cũng được.
Hắn lên giường, ngồi ở đối diện.
Thiếu nữ duỗi ra tay ngọc thon dài, đầu ngón tay nhỏ trắng như ngọc nhẹ nhàng điểm lên một quân cờ trên bàn cờ, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, biết đánh cờ không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không.
Dù cho biết, hắn cũng muốn nói không, nếu không thiếu nữ này lại muốn mời hắn đánh cờ, vậy phiền phức càng lớn hơn.
- Vi Mặc dạy tỷ phu, có được hay không?
-... Nhị tiểu thư, ta tối nay tới là muốn hỏi Nhị tiểu thư một việc. Trong phủ chúng ta, có phải có một khách quý tới từ kinh đô hay không? Nhị tiểu thư biết nàng tên gọi là gì sao?
Lạc Thanh Chu không dám lại do dự, trực tiếp hỏi.
Thiếu nữ nghe vậy giật mình, nhìn hắn vài lần, mới nói:
- Tỷ phu gặp phải nàng?
Lạc Thanh Chu đành phải nói láo:
- Ở trong phủ giống như gặp được một lần, nghe những nha hoàn kia nói, nàng tựa như từ kinh đô tới, không biết có phải là nàng hay không? Nhị tiểu thư, khách quý tới từ kinh đô, dáng dấp ra sao?
Ánh mắt thiếu nữ ôn nhu mà nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên cong cong:
- Lúc tỷ phu nói dối, con mắt càng không dám nhìn ta.
Lạc Thanh Chu nhìn quân cờ trên bàn cờ, gương mặt có chút phát nóng.
Chẳng biết tại sao, mỗi lần đối mặt thiếu nữ này, hắn chỉ cần nói láo liền sẽ có cảm giác tội lỗi.
- Nàng gọi Nam Cung Mỹ Kiêu, là nữ nhi họ hàng của mẫu thân ta, đến từ kinh đô. Đến Mạc Thành là vì đào hôn. Còn bộ dáng...
Hai con ngươi thiếu nữ mỉm cười mà nhìn hắn:
- Tỷ phu thân là nam tử, nhất định sẽ rất thích bộ dáng cùng dáng người của Mỹ Kiêu tỷ tỷ. Nếu gặp, chắc chắn xem qua khó quên.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói thầm: “Đích thật xem qua khó quên, thì ra thiếu nữ lãnh ngạo kia thật sự là nàng.”
Còn tốt, hôm qua không cùng nàng phát sinh xung đột.
- A, Nhị tiểu thư.
Tay Lạc Thanh Chu vươn vào túi áo, lấy ra một túi kim tệ từ trong túi trữ vật, đặt ở trên bàn cờ, nói:
- Đây là hai trăm kim tệ, gửi lại cho Nhị tiểu thư.
Lần trước đi tụ bảo các mua chủy thủ, tăng thêm kim tệ bán yêu đan, hắn chỉ cần thêm tám mươi kim tệ.
Hôm qua vừa hay nhặt được hơn tám mươi kim tệ trong Hắc Mộc lâm, thật tốt lại góp đủ hai trăm mai.
Hắn cũng không muốn thiếu vị Tần nhị tiểu thư này quá nhiều.