- Phu nhân?
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức giật mình, thầm kêu không ổn.
- Châu nhi, phu nhân nàng... Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng gọi ta tới làm gì?
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Lạc Thanh Chu muốn co cẳng liền chạy, nơi nào còn dám đi vào.
Châu nhi biết được hắn sợ cái gì, vội vàng thấp giọng nói:
- Cô gia, đừng sợ, không phải chuyện tối ngày hôm qua. Phu nhân còn không biết chuyện tối ngày hôm qua, nô tỳ cũng không nói cho phu nhân, ngươi yên tâm. Phu nhân tới là bởi vì chuyện tặng quà cho Trưởng công chúa, Mỹ Kiêu tiểu thư cũng ở đó. Nghe Mỹ Kiêu tiểu thư nói, Trưởng công chúa thích một chút thi từ cùng bức vẽ phóng khoáng và đánh trận, phu nhân nghĩ cô gia có thể viết được, cho nên chuẩn bị để nô tỳ đi gọi cô gia tới.
- Đúng rồi, phu nhân mới còn đang nổi giận, nói cô gia không giữ lời hứa, hôm nay lại còn không đến kể chuyện xưa cho tiểu thư nhà ta, còn nói cô gia nếu hôm nay không chủ động đến, đêm nay sẽ hung hăng trừng phạt cô gia.
Lạc Thanh Chu nghe đến đó, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải chuyện tối ngày hôm qua, để hắn viết một trăm bài thi từ đều được.
Bất quá...
“Thôi Oanh Oanh” cô nương quấn roi da ở eo nhỏ nhắn kia cũng ở đó?
- Cô gia, còn làm gì ngẩn ra đó, tiến vào nhanh đi. Đừng sợ, chờ một lúc biểu hiện tốt một chút liền tốt. Có tiểu thư ở đó, chắc chắn sẽ không để phu nhân khi dễ cô gia.
Châu nhi sốt ruột thúc giục nói.
Lạc Thanh Chu không dám do dự, đi theo nàng vào trong.
- Ba!
Mới vừa vào cửa liền nghe đến trong nội viện truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc do roi da phát ra.
Đình viện, bông tuyết bay múa.
Thiếu nữ cao gầy một bộ váy tím nhạt dài tay đang cầm roi da, mặt mũi tràn đầy đắc ý đứng ở trong sân, trên mặt đất trước người là một nhánh cây gãy.
Hai mẹ con Tống Như Nguyệt khoác áo lông chồn trắng như tuyết được đám nha hoàn ma ma chen chúc, đứng dưới mái hiên quan sát.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Mỹ Kiêu thật lợi hại, bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Các nha hoàn ma ma khác cũng đều phụ hoạ tán thưởng, khen không dứt miệng.
Nhưng khi Lạc Thanh Chu bước vào sân nhỏ, những âm thanh này đột nhiên lại ngừng lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thấy hắn, đắc ý trên mặt trong nháy mắt biến thành lãnh ngạo, thu hồi roi da, lắc lắc bờ mông, quay người về tới dưới mái hiên.
Nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt cũng lạnh xuống.
Chỉ có thiếu nữ yếu đuối dưới mái hiên được Thu nhi cùng Châu nhi vịn vẫn như cũ ý cười đầy mặt, trong con ngươi tràn đầy nhu hòa.
Tống Như Nguyệt mang theo Nam Cung Mỹ Kiêu cùng một đám nha hoàn người hầu quay người vào phòng, ở phòng khách ngồi xuống.
Lạc Thanh Chu dừng ở ngoài đình viện, không biết nên đi vào hay không.
Tần Vi Mặc ở dưới mái hiên nói khẽ:
- Tỷ phu, tiến vào...
Làm Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, ánh mắt nhu nhược thiếu nữ ôn nhu nhìn hắn một chút, thấp giọng cười khẽ:
- Tỷ phu, đừng sợ, Vi Mặc sẽ bảo vệ ngươi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Thiếu nữ che miệng khẽ cười một cái, ánh mắt ra hiệu hắn vào nhà.
Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì đi vào, đi đến trước mặt mỹ phụ tuổi trẻ ngồi ở chủ vị trong phòng khách, cúi đầu chắp tay nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ngài gọi Thanh Chu, có gì phân phó?
Tống Như Nguyệt bưng chén trà, cúi đầu chậm rãi nhấp một miếng, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Biết mấy bài thi từ khí thế phóng khoáng, tốt nhất là chí hướng rộng lớn, kiến công lập nghiệp, hoặc là quốc gia đại sự không?
Lạc Thanh Chu không chút do dự nói:
- Không biết.
- Ừm?
Chén trà trong tay Tống Như Nguyệt dừng lại, lập tức lại chậm rãi đặt ở trên bàn trà bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Không biết làm?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Thanh Chu ngu dốt, hoàn toàn không biết làm.
Vừa mới cẩn thận suy nghĩ, hắn không thể làm những chuyện tốn công mà không có kết quả này.
Những thi từ này đưa cho Trưởng công chúa.
Thi từ nghị luận quốc gia đại sự cùng chiến tranh, cũng không phải thi từ so với phong hoa tuyết nguyệt, vạn nhất làm không tốt, hoặc ý tứ trong đó không đúng, bị người hữu tâm nắm chặt tay cầm, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ?
Dù sao hắn cũng là một người ở rể, cũng không có tư cách đi gặp Trưởng công chúa, càng không có tư cách đi vuốt mông ngựa, cần gì chứ?
Sắc mặt Tống Như Nguyệt trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
Tần Vi Mặc ở một bên ôn nhu mở miệng nói:
- Mẫu thân, văn thải phong cách mỗi người khác biệt, tỷ phu không am hiểu làm thi từ như thế, có thể hiểu. Vừa rồi Mỹ Kiêu tỷ không phải nói rồi sao, Trưởng công chúa cũng thích vẽ, Vi Mặc có thể làm một bức tranh, sau đó tự mình lại nghĩ một bài thi từ đề lên. Mặc dù có thể có chút không lấy ra được, nhưng là tấm lòng thành, Trưởng công chúa hẳn sẽ không trách tội. Đến lúc đó mẫu thân lại cho một vài lễ vật khác, dệt hoa trên gấm là được.