- Hừ!
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nói:
- Một số người, nuôi hắn không biết để làm gì. Thời điểm then chốt, ngay cả nữ tử nhu nhược cũng không bằng.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở một bên uống trà, mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu, không có lên tiếng.
Tống Như Nguyệt thấy hắn không lên tiếng, lập tức giận không chỗ phát tiết, ngực chập trùng nâng lên hạ xuống, đang muốn vỗ bàn nổi giận, Tần Vi Mặc vội vàng nói:
- Mẫu thân, thế này đi, đến lúc đó Vi Mặc vẽ một bức để tỷ phu viết một câu truyện ngắn, hoặc viết một bài thi từ mượn cảnh dụ người. Như vậy, hẳn là có thể.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh mỉa mai:
- Hắn biết sao?
Tần Vi Mặc nhìn thiếu niên đang cúi đầu cung kính đứng một bên, thay hắn đáp:
- Tỷ phu sẽ làm.
Lông mày Tống Như Nguyệt nhảy một cái, híp mắt nhìn về phía nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi bên cạnh, rốt cục mở miệng nói:
- Vi Mặc, ngươi và tỷ phu nhà ngươi rất quen? Ngay cả những chuyện này đều biết?
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, tỷ phu tài hoa hơn người, không riêng Vi Mặc biết, mẫu thân cũng biết. Trên dưới Tần phủ, mọi người đều biết.
- Xùy, đừng tăng thêm ta, ta không biết!
Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạt một tiếng:
- Tài hoa hơn người? Nếu thật tài hoa hơn người, không có khả năng chỉ câu nệ ở một loại phong cách. Cho dù làm không tốt phong cách khác, cũng là có thể làm ra. Vi Mặc, đừng bị người ta lừa.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng:
- Mỹ Kiêu tỷ, Vi Mặc nắm chắc trong lòng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu niên đứng trước mặt.
Bộ dáng không tệ, đáng tiếc nhìn yếu đuối, so với mấy tên thư sinh còn lại cũng không có gì khác biệt.
Nàng thật không rõ, Tần Khiêm Gia sao lại thành thân cùng một người như vậy.
Càng không rõ, nhìn qua đã thấy ngay cả tiểu biểu muội yếu đuối bên cạnh cũng bị gia hỏa này mê hoặc thần hồn điên đảo.
Mỗi lần nàng tới đây nói chuyện với Vi Mặc, đều nghe nàng ta kể về vị tỷ phu này của nàng ta, mà mỗi lần nhắc đến hắn lúc, con mắt của nàng ta đều sáng lấp lánh.
Giống như ngoại trừ gia hỏa này, trong lòng của nàng ta không có những lời khác để nói.
Gia hỏa này thật có mị lực lớn như vậy?
Nàng không thấy như vậy?
- Lạc Thanh Chu!
Tống Như Nguyệt đột nhiên nghiêm khắc lên tiếng:
- Vi Mặc vừa mới nói, ngươi có thể làm được sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược bên cạnh, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nói:
- Văn nhân đọc sách, cũng không phải chỉ là vì ngâm một chút thi từ phong hoa tuyết nguyệt. Chuyện thiên hạ, quốc gia đại sự, các ngươi đều nên quan tâm. Ta nghe Vi Mặc nói về mấy bài thơ từ của ngươi, văn thải hoàn toàn không có trở ngại, lập ý đều có chút không phóng khoáng. Ngoại trừ không ốm mà rên, chính là nhi nữ tình trường. Ngươi nếu có thể làm một chút thi từ chí hướng rộng lớn, ý ở quốc gia, đây mới thực sự là tài tử.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:
- Mỹ Kiêu nói không sai. Lạc Thanh Chu, ngươi có thể làm hay không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Thanh Chu không...
- Ngươi nếu không thể, hiện tại đi hậu hoa viên trồng cây cho ta! Về sau cũng không cần đi học, hảo hảo đi làm vườn, để tiểu nha đầu động phòng của ngươi cũng đi đi, về sau chủ tớ hai người các ngươi cũng không thể bước ra khỏi hậu hoa viên nửa bước.
Tống Như Nguyệt trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc nghiêm nghị. Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói: 【 Tên đần này, ta và Vi Mặc vừa mới rồi còn khen hắn trước mặt Mỹ Kiêu, hiện tại muốn đánh mặt ta cùng Vi Mặc? Hắn hôm nay nếu dám ném mặt ta ở trước mặt người ngoài, ta phải cho hắn đẹp mặt! 】.
Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng nói:
- Mẫu thân, cho dù người muốn tỷ phu làm, cũng nên cho hắn thời gian mấy ngày, nào có yêu cầu tại chỗ, ngay tại chỗ muốn tỷ phu làm. Ngài... Có chút khi dễ người.
- Ừm?
Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, trợn mắt nhìn nói:
- Ngươi nói ta khi dễ tiểu tử này?
Lập tức cả giận nói:
- Ngươi cũng đã biết, người ở rể nhà Chu di ngươi mỗi ngày thế nào trôi qua? Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường, đi đến ngoài cửa phòng Chu di ngươi khom người chờ đó, giặt quần áo quét rác, làm trâu làm ngựa, công việc bẩn thỉu gì đều làm.
- Nữ nhi Chu di ngươi còn ghét bỏ hắn, ngay cả những nha hoàn kia cũng dám nhục mạ hắn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Chu di ngươi thậm chí còn để hắn khiêng kiệu cho nàng, đánh xe ngựa, động một chút lại dùng roi hầu hạ hắn.
- Người ở rể trong phủ người ta, tên nào không phải trôi qua như vậy? So với hạ nhân còn không bằng, ai cũng có thể khi nhục thóa mạ.