Tần Vi Mặc cúi đầu.
Tống Như Nguyệt đứng người lên, lạnh mặt nhìn thiếu niên bên dưới nói:
- Vi Mặc vẽ tranh, ngươi đề thơ, hiện tại liền làm. Nếu như có thể nghĩ đến thi từ tốt hơn, có thể ghi thêm mấy bài. Lần này Trưởng công chúa đến Mạc Thành, gia tộc khác đều tranh cướp giành giật tặng đồ, ngươi nếu để Tần phủ ta kiếm đủ mặt mũi, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt. Ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó.
Dứt lời, mắt lại sáng lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi nếu lập được công, về sau ở trong phủ phạm sai lầm, đều có thể lấy công chuộc tội! Hiểu chưa?
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, chắp tay cúi đầu nói:
- Vâng.
Tống Như Nguyệt khoát tay áo nói:
- Theo Vi Mặc đi vào thư phòng đi, hảo hảo suy nghĩ một chút, còn có tác phẩm nào đem ra được. Hôm nay chỗ nào đều không cần đi, cứ ở trong thư phòng hảo hảo nghĩ cho ta, nghe rõ chưa?
Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, đang muốn nói chuyện, Tần Vi Mặc đứng dậy, đi vào thư phòng, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, mau vào...
Tống Như Nguyệt xụ mặt, mắt lạnh nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, đi theo Tần nhị tiểu thư, đi đến cửa thư phòng, do dự một chút, cởi giày ra, đi vào.
Tống Như Nguyệt nhìn đôi giày trước cửa ra vào, khóe mắt không khỏi co quắp một chút.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng đứng lên nói:
- Đáng tiếc, không ai hiểu quân sự cùng đánh trận, Trưởng công chúa từ nhỏ đã rất thích nhìn binh thư cùng các loại thư tịch liên quan tới chiến tranh, rất nhiều mưu kế đánh trận đều học được từ trong sách. Nếu có người dâng lên một bản như thế sách, chắc hẳn Trưởng công chúa sẽ hưng phấn ngủ không yên cũng phải xem cho xong.
Tống Như Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn về phía thư phòng, nói:
- Mỹ Kiêu, nếu không, chúng ta đi tiệm sách phía ngoài xem thử?
Nam Cung Mỹ Kiêu lắc đầu:
- Tất cả sách nói về quân sự khắp Đại Viêm, Trưởng công chúa mười hai tuổi đã xem hết, không cần đi lãng phí thời gian. Tùy tiện đưa chút đồ là được, dì không cần quá hà khắc.
- Ai...
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi:
- Đi thôi, đi Xuyên nhi nơi đó xem sao, ngươi vừa rồi không phải nói muốn đi xem hắn luyện võ sao?
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra phòng khách.
Được chúng nha hoàn cùng ma ma chen chúc, từ từ đi ra khỏi tiểu viện.
Lúc đi đến trong viện, Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thư phòng đang đóng chặt, lông mày có chút nhăn nhăn.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hỏi:
- Dì, tỷ phu và cô em vợ chung sống một phòng, cô nam quả nữ, người không lo lắng sao?
Ánh mắt Tống Như Nguyệt ngưng ngưng, cười lạnh nói:
- Có cái gì lo lắng, tiểu tử kia cũng không dám làm ra chuyện khác người gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, cười nói:
- Khi hắn đến, dì và Vi Mặc kẻ xướng người hoạ, các loại tán dương. Hắn vừa đến, dì liền lạnh mặt, quát mắng các loại. Dì, người thật xem hắn là người trong nhà mình rồi?
Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng nói:
- Cái gì mà người trong nhà, hắn là một tên ở rể, cũng xứng? Ta khen hắn là thuận Vi Mặc, không muốn để Vi Mặc không vui; ta mắng hắn, là sợ hắn đắc ý quên hình, không biết tốt xấu.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười cười, nói:
- Thế nhưng thư phòng Vi Mặc và phòng ngủ liền cùng một chỗ. Theo ta được biết, ngay cả dượng đều chưa hề đi vào qua, không phải sao?
Tống Như Nguyệt không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng không tiếp tục hỏi nhiều, đành phải nhẹ nói một câu:
- Nhìn ra được, hắn vừa đến, trong mắt Vi Mặc liền có ánh sáng. Trước đó Vi Mặc nói chuyện với ta còn đôi khi sẽ ho khan, hắn vừa đến, Vi Mặc liền tốt. Dì, ta nghĩ, ta biết được ý người.
Tống Như Nguyệt dừng bước ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn bông tuyết phía xa xa, trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói:
- Đại phu nói, nha đầu kia... Có khả năng nhịn không quá mùa đông này...
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, trầm mặc xuống.
Trong thư phòng.
Thuốc lá lượn lờ, nhiệt khí tràn ngập.
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần trút bỏ áo khoác lông chồn trên người, ngồi xuống trước bàn.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, cầm cục mực, chậm rãi mài vào trong nghiên mực, ánh mắt nhìn thiếu nữ thanh lệ thanh nhã sắc mặt hơi tái nhợt trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện xấu hổ tối hôm qua.
Tần Vi Mặc mở ra một tờ giấy tuyên tuyết trắng, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói:
- Tỷ phu, ngươi mài mực nước, nhất định cũng sẽ mang theo tài hoa. Nếu như ta như đặt bút vẽ tranh, khẳng định sẽ vẽ càng đẹp hơn trước kia.
Lạc Thanh Chu nghe vậy không khỏi cười nói:
- Nhị tiểu thư thì ra cũng biết nói đùa.
Hai con ngươi Tần Vi Mặc cong cong:
- Ở cùng một chỗ với tỷ phu, trong lòng luôn luôn rất nhẹ nhàng, nghĩ đến buồn khổ đều buồn khổ không nổi.
Ý cười trên mặt Lạc Thanh Chu có chút liễm, tránh đi ánh mắt của nàng, cúi đầu mài mực nói:
- Nhị tiểu thư chuẩn bị vẽ cái gì?