Tần Vi Mặc lại nhìn hắn vài lần, thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút nói:
- Muốn hòa hơp với bài thơ vừa rồi của tỷ phu, dán đại khái vào một chút mới có thể.
- Đúng rồi tỷ phu.
Nàng ngẩng đầu nói:
- Ngươi còn có thi từ khác không?
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, nàng lại cười nói:
- Tỷ phu, ngươi có phát hiện hay không, thật ra mẫu thân còn hiểu rõ ngươi hơn cả Vi Mặc? Mẫu thân mỗi lần bức bách tỷ phu làm thơ, Vi Mặc đều rất lo lắng cùng khẩn trương thay cho tỷ phu, muốn khuyên mẫu thân bỏ qua cho tỷ phu, thế nhưng, mỗi lần tỷ phu đều có thể lập tức làm được, hơn nữa còn làm một bài còn tốt hơn một bài. Bây giờ nghĩ lại, mẫu thân thật hiểu rất rõ tỷ phu, không phải sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
- Nàng có thể nghĩ đơn thuần hơn một chút hay không, cố ý muốn gây chuyện giáo huấn ta đây.
Tần Vi Mặc che miệng khẽ cười một cái, nói:
- Hoàn toàn có ý tứ này, bất quá tỷ phu phải biết, lúc tỷ phu không có ở đây, hoặc là ở trước mặt Trương di những người kia, mẫu thân đều tán dương cùng khoe khoang tỷ phu.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút.
Chẳng biết tại sao, lại có ý nghĩ gia đình thời đại trước kia.
Phụ mẫu ở nhà nhìn con mình như thế nào đều thấy ngứa mắt, dù là con gái cũng như thế, có thể ở ngay trước mặt người khác nói nhi nữ không phải đủ chuyện; nhưng khi con không có mặt, bọn hắn lại giữ gìn khoe khoang con của mình trước mặt người khác.
Nói như vậy, vị nhạc mẫu đại nhân kia thật xem hắn thành người nhà mình?
Tần Vi Mặc nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi:
- Tỷ phu, thật ra tối hôm qua...
Lạc Thanh Chu mài mực, nhìn về phía nàng nói:
- Thế nào?
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Không có gì. Tỷ phu, Vi Mặc có thể có thể bức bách tỷ phu viết ra thơ hay giống như mẫu thân hay không?
Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:
- Nhị tiểu thư không có lực uy hiếp như phu nhân, ta sẽ không sợ.
Tần Vi Mặc trừng mắt nhìn, mỉm cười nói:
- Tỷ phu không sợ? Vậy ngày mai Vi Mặc sẽ đi nói cho mẫu thân biết, nói tỷ phu tối hôm qua đêm không về ngủ, ngủ ở nơi này của Vi Mặc, còn... Đắp chung một cái mền với Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nhị tiểu thư, ta đột nhiên nghĩ đến một bài thơ khác, là chuyên môn viết cho quân vương, chắc hẳn rất thích hợp cho Trưởng công chúa. Nếu là Nhị tiểu thư vẽ tiếp một bức Trưởng công chúa cầm bảo kiếm trong tay, người mặc áo giáp oai hùng đứng trong quân doanh, sẽ rất khá.
Tần Vi Mặc mím môi một cái cười nói:
- Tỷ phu quả nhiên muốn bị ép mới làm.
Nói, tay mềm cầm bút, chấm mực nước, nói:
- Tỷ phu đọc, Vi Mặc viết, trước tiên viết bài thơ ra, nhìn khí thế cùng không khí.
Lạc Thanh Chu gật đầu, trầm ngâm một chút, một bên mài mực, một bên thì thầm:
- Tướng quân đứng cửa thành, thẳng tắp đón gió bay. Chư tướng muốn nói chuyện, băn khoăn không dám vào. Kiếm khí bắn trời cao, tiếng trống chấn đồng bằng. Bụi vàng bay tung tóe, cưỡi ngựa truy binh gấp. Giương cung đi từ đây, phi tiễn như mưa tập. Vây đoạn một trăm dặm, chém đầu năm ngàn cái. Ngựa thay người đổ máu chết, người Hồ ôm yên khóc. Xưa nay nuôi binh giáp, có việc thường lấy dùng. Thừa quốc vận Viêm ta, đứng ngồi nhìn can qua. Hiến khải về kinh sư, quân dung cần hấp tập.
Hắn niệm một câu, dừng lại một chút, đợi thiếu nữ viết xong, lại niệm câu tiếp theo.
Đợi đọc xong cả bài thơ, trên giấy tuyên đã viết đầy chữ nhỏ mềm mại xinh đẹp.
Tần Vi Mặc để bút xuống, lại cúi đầu cẩn thận đọc một lần, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, bài thơ này không thể cho Trưởng công chúa.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Vì sao? Chỗ nào viết không đúng?
Tần Vi Mặc đột nhiên cười nói:
- Không phải không đúng chỗ nào, là viết quá hay đi, Trưởng công chúa nếu thấy được, sẽ đem tỷ phu chộp tới quân doanh làm phụ tá. Nói như vậy, Vi Mặc sẽ mất đi tỷ phu.
Lạc Thanh Chu nghe vậy cười một tiếng, không để ý đến câu nói sau của nàng, nói:
- Còn có một bài tòng quân, Nhị tiểu thư muốn ghi lại hay không?
Tần Vi Mặc vội vàng cầm bút chấm mực, nói:
- Muốn.
Lập tức vừa cười nói:
- Lần này không cần Vi Mặc bức, tỷ phu liền làm, khó có được.
Lạc Thanh Chu cười cười, thì thầm:
- Phong hoả chiếu Tây kinh, Tâm trung tự bất bình. Nha chương từ phụng khuyết, Thiết kỵ nhiễu Long thành. Tuyết ám điêu kỳ hoạ,
Phong đa tạp cổ thanh. Ninh vi bách phu trưởng, Thắng tác nhất thư sinh.(*)
[*Tòng quân hành – Dương Quýnh:
Khói lửa chiếu Tây kinh
Trong lòng cảm thấy bất bình
Cầm binh phù từ giã cửa kinh đô
Thiết kỵ xông pha Long thành
Màu tuyết u ám ảm đạm màu cờ
Gió nhiều loạn tiếng trống
Thà làm bách phu trưởng
Hơn làm một thư sinh]
Tần Vi Mặc viết xong, miệng thì thào thì thầm:
- Thà làm Bách phu trưởng, hơn làm một thư sinh...
Niệm xong, nàng nhíu đôi lông mày tinh tế, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Tỷ phu nếu thật sự tham quân, hẳn cũng sẽ không trở lại nữa?