Tần nhị tiểu thư quả nhiên đa tài đa nghệ.
Tần Vi Mặc vẽ xong một nét cuối cùng, để bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn cười nói:
- Tỷ phu, có phải ở trong lòng âm thầm nghĩ, Nhị tiểu thư quả nhiên là đa tài đa nghệ hay không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Ngươi cũng nghe được tiếng lòng?
Tần Vi Mặc che miệng cười khẽ, hai con ngươi cong như nguyệt nha, trong mắt lưu chuyển ánh sáng, bộ dáng thần thái, nhìn qua rất động lòng người.
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhẹ nhàng mở ra cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Gió tuyết vẫn như cũ.
Cảm giác lạnh cả người thuận theo song cửa sổ bên trên hành lang thổi tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng đóng lại, xoay người nói:
- Nhị tiểu thư, trời sắp tối rồi, vậy ta liền đi. Nếu như còn cần thi từ, có thể bảo Thu nhi đi tìm ta.
Châu nhi đứng trước cửa ra vào nhịn không được nói:
- Cô gia, để Châu nhi đi không được sao?
Thu nhi đứng ở một bên che miệng cười trộm.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Nghe nói Thu nhi đọc sách viết chữ, mà viết chữ lại đẹp. Nếu ta làm thơ, Châu nhi cô nương có thể viết sao?
Châu nhi: - ...
Thu nhi cười càng ngày càng xán lạn.
- Nhị tiểu thư, vậy ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm nhớ ăn cơm.
Lạc Thanh Chu không có dừng lại thêm, chắp tay cáo từ.
Tần Vi Mặc đứng dậy, không nói gì.
Lạc Thanh Chu ra khỏi thư phòng, trên mặt Thu nhi mang theo ý cười ngượng ngùng, ân cần cầm giày tới giúp hắn, xoay người hầu hạ hắn mang giày.
Châu nhi ở một bên quyệt miệng phụng phịu.
Lạc Thanh Chu mang giày, nói lời cảm tạ nói:
- Làm phiền Thu nhi cô nương.
Thu nhi cười cười, lui sang một bên, trên mặt mang một tia đỏ ửng nhàn nhạt.
Lạc Thanh Chu đi ra phòng khách, nghe được Châu nhi sau lưng nhỏ giọng thầm thì:
- Cô gia không phải khích lệ ngươi một câu thôi, nhìn ngươi vui chưa kìa, đến lúc đó nếu là gọi ngươi đi thị tẩm, chẳng phải ngươi vui ngất đi? Ngươi... Ngô...
Thu nhi cuống quít che miệng nàng lại, gương mặt “Bá” đỏ bừng, xấu hổ gấp nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu giả bộ như không có nghe thấy, trực tiếp ra hành lang, đi vào trong viện.
Trong thư phòng.
Cửa sổ nhẹ nhàng đẩy ra.
Thiếu nữ một bộ váy áo trắng thuần, an tĩnh đứng phía trước cửa sổ, nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, dần dần biến mất trong tầm mắt.
- Khục... Khụ khụ...
Nàng đột nhiên lại ho khan.
Châu nhi cùng Thu nhi ngoài cửa nghe được, cuống quýt chạy vào phòng.
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp cũng vừa trở về.
Tiểu nha đầu đến sau bếp bưng cơm tối, Lạc Thanh Chu vào phòng, cởi quần áo ra, cởi áo lót, nhìn vết thương trên ngực một chút.
Nơi đó đã bớt sưng, màu tím xanh cũng phai nhạt.
Bất quá sờ lấy, vẫn có một ít đau đớn.
Hắn quyết định chờ một lúc đi thỉnh an cho Tần đại tiểu thư hảo hảo trả thù nha đầu kia một chút.
Lấy đạo của người, trả lại cho người.
Dù sao cũng không phải không có sờ qua.
Tiểu Điệp rất nhanh bưng bữa tối phong phú trở về.
Bữa tối hôm nay không chỉ có nhiều thịt bò, còn nhiều thêm một con cá.
Thậm chí còn có một bát canh xương hầm, trong canh tựa hồ còn thả thuốc Đông y.
Tiểu Điệp thở hồng hộc bưng khay trở về, đặt ở trên mặt bàn trong phòng khách, hưng phấn nói:
- Cô gia, đêm nay thật nhiều đồ ăn. Bếp sau nói, về sau mỗi đêm đều có nhiều đồ ăn như vậy, để công tử tùy tiện ăn, không đủ nô tỳ lần sau còn có thể lấy thêm.
Lạc Thanh Chu nhìn đồ ăn đầy bàn, nghi ngờ nói:
- Hỏi qua là chuyện gì xảy ra không?
Tiểu Điệp nói:
- Nô tỳ hỏi, bếp sau chưa hề nói. Thật kỳ quái, trước kia nô tỳ lấy thêm mấy khối thịt, bọn hắn đều sẽ nói thầm, bây giờ lại chủ động để nô tỳ lấy thêm đồ ăn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm: Hẳn là Nhị tiểu thư biết được hắn đang luyện võ, cho nên vụng trộm để cho người ta phân phó bếp sau.
Hắn âm thầm thở dài một hơi, không biết nên như thế nào báo đáp Tần nhị tiểu thư.
Xem ra sau này chỉ có thể đi bồi tiếp thiếu nữ kia, kể thêm cho nàng thật nhiều câu chuyện, đùa nàng vui vẻ.
- Tiểu Điệp, ngồi xuông ăn cùng một chỗ đi.
- Không, công tử, nô tỳ...
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu kéo tay nhỏ của nàng, thuận tay kéo tiến vào trong ngực, nói:
- Nơi này không có ngoại nhân, ngồi trên đùi công tử mà ăn.
Nói xong kẹp cho nàng một khối thịt bò, nhét vào miệng nhỏ của nàng.
- Công tử...
Tiểu nha đầu lập tức cảm động nước mắt rưng rưng, mở miệng nhỏ, vừa ăn thịt bò, một bên mơ hồ không rõ mà nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ nhất định mau mau lớn lên, hảo hảo, hảo hảo hầu hạ công tử...
Lạc Thanh Chu lại kẹp một khối thịt cá, nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn đang phình lên nàng.
- Ngô... Công tử... Nhiều lắm... Giả, chứa không nổi...
- Nuốt xuống.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu chợt đỏ bừng, dùng lực nuốt xuống.
Lạc Thanh Chu trước tiên cho nàng ăn no, sau đó hắn như phong quyển tàn vân giải quyết, rất nhanh ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn còn lại trên bàn.