Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290: Nhị Tiểu Thư Chợt Xảy Ra Chuyện

Chương 290: Nhị tiểu thư chợt xảy ra chuyện Chương 290: Nhị tiểu thư chợt xảy ra chuyện

Cơm nước xong xuôi.

Hai người lại cầm quần áo, đi trong hồ nước ngâm mình.

Lúc tiểu nha đầu kỳ cọ tắm rửa cho hắn, không cẩn thận xoa đến nơi đó, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiểu nha đầu còn tưởng rằng hắn thoải mái, cho nên tăng thêm lực đạo.

Tắm rửa xong trở lại phòng.

Lạc Thanh Chu đổi lại quần áo sạch sẽ, ra cửa.

Vừa tới cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung liền thấy Bách Linh cùng Hạ Thiền một trái một phải đứng ở nơi đó, thấy hắn tới, đều cùng một chỗ nhìn về phía hắn.

- Cô gia, hôm nay tiểu thư không có ở đây, người cũng không cần đi vào thỉnh an.

Bách Linh mở miệng nói.

Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng có chút ngưng trọng, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Bách Linh do dự một chút, mới nói:

- Nhị tiểu thư vừa mới té xỉu, tiểu thư vừa đi qua, không biết lúc nào mới có thể trở về.

Lạc Thanh Chu nghe vậy biến sắc:

- Ta chạng vạng tối mới trở về từ chỗ Nhị tiểu thư nơi đó, làm sao đột nhiên té xỉu?

Con mắt Hạ Thiền chăm chú nhìn chằm chằm hắn.

Bách Linh thở dài một hơi nói:

- Nhị tiểu thư thường xuyên sẽ ho ra máu, sau đó té xỉu, đã rất nhiều lần, bất quá gần nhất...

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Ta đi xem một chút.

Bách Linh vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi bây giờ không tiện đi, rất nhiều người trong phủ đều đi, ngươi đi đoán chừng cũng vào không được. Mà tiểu thư đã đi, ngươi cũng không cần phải lại đi. Đợi ban ngày ngày mai lại đi.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Thiếu nữ kia vốn nhu nhược làm đau lòng người, sắc mặt luôn luôn tái nhợt, tùy tiện đi mấy bước liền thở hồng hộc, hiện tại lại thổ huyết té xỉu, không biết...

Thế nhưng buổi chiều lúc hắn ở đó với nàng, nàng còn rất tốt, còn nói trò cười đùa hắn, còn vẽ lên ba bức tranh.

Lúc kia, mặc dù nhìn sắc mặt nàng cũng không tốt nhưng thân thể nhìn hoàn hảo, mà giống như một tiếng cũng không có ho khan.

Làm sao trời vừa tối...

Tối hôm qua tựa hồ nghe đến vị nhạc mẫu đại nhân kia nói, mỗi lần trời vừa tối, nàng đều sẽ ho khan rất nhiều.

Bất quá tối hôm qua một đêm, hắn và nàng ngủ ở cùng một chỗ, nàng giống như cũng không có ho khan.

Hẳn là một khi khẩn trương hoặc vui vẻ liền sẽ không ho khan?

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, lại cảm thấy bất lực.

Tần phủ có tài lực lớn như thế, nhiều năm qua đều không thể giúp thiếu nữ kia chữa khỏi thân thể, hắn thì có biện pháp gì đây.

- Cô gia, lúc tiểu thư gần đi nói với ta, nếu như cô gia tới, liền bảo ta nói cho cô gia, cô gia về sớm một chút đi ngủ, chỗ nào đều không cần đi.

Bách Linh nhìn hắn nói.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, gật đầu nói:

- Hiện tại ta đích xác không thích hợp đi, vậy ta trở về.

- Cô gia.

Ngay khi hắn quay người muốn rời khỏi, Bách Linh lại hô một tiếng.

Bất quá, chờ hắn nhìn về phía nàng, thiếu nữ này lại há to miệng, muốn nói lại thôi.

- Bách Linh, có chuyện gì ngươi cứ nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, dừng một chút, lại tăng thêm một câu:

- Ta cũng không phải người ngoài.

Hạ Thiền đứng ở một bên, vẫn như cũ an tĩnh nhìn hắn.

Bách Linh do dự một hồi, mới nói:

- Không sao đâu, cô gia, người nhanh đi về nghỉ ngơi. Nhị tiểu thư nơi đó người không cần lo lắng, có tiểu thư ở đây.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, quay người rời đi.

Hai thiếu nữ nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất trong gió tuyết ở phía xa, yên tĩnh hồi lâu, Bách Linh thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Nếu như nói ý nghĩ tiểu thư cho cô gia, đoán chừng... Cô gia sẽ cảm thấy mình bị vũ nhục, có thể sẽ xấu hổ giận dữ đan xen, trực tiếp đi thẳng một mạch.

Hạ Thiền không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về chỗ đạo thân ảnh kia biến mất, trầm mặc không nói gì.

Bách Linh nhìn về phía nàng, nói khẽ:

- Nếu cô gia đi thật, lưu lạc đầu đường, Thiền Thiền, ngươi đây?

Hạ Thiền vẫn không có đáp lại, đứng tại chỗ yên tĩnh một hồi, xoay người, vào phòng.

Về đến phòng.

Nàng khép cửa phòng lại, sau đó lấy ra túi tiền để ở sâu tận cùng bên trong tủ quần áo nhất, đến trước cửa sổ nhìn hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm:

- Đều, cho hắn... Đừng, đói bụng...

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, bông tuyết bay tán loạn.

Nàng nhớ tới vô số ban đêm rét lạnh, nàng cô độc lưu lạc đầu đường, đói bụng, thân thể rất lạnh, đi tới ở trong đêm tối mờ mịt, đi tới, tựa hồ mãi mãi cũng không có điểm cuối cùng...

Nàng sợ hãi đêm tối, sợ hãi băng lãnh, sợ hãi tiếng sấm, sợ hãi rất nhiều thứ...

Nhưng sợ đói khát nhất.

Cho nên, nàng muốn tích lũy tiền cho hắn.

Nàng có thể không có hắn, nhưng, nàng tuyệt đối không thể để cho hắn ở bên ngoài đói bụng...

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng.

Tiểu Điệp nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra từ gian phòng, kinh ngạc nói:

- Công tử, hôm nay làm sao sớm như vậy trở về?

Bình Luận (0)
Comment