Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294: Không Khí Bi Thương

Chương 294: Không khí bi thương Chương 294: Không khí bi thương

Trong phòng.

Chỉ có Tống Như Nguyệt lưu lại.

Tần nhị tiểu thư đã tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn như cũ vô cùng tái nhợt, ngay cả khí lực lên xuống giường cũng không có.

Hai mắt Tống Như Nguyệt đỏ hồng, bón cho nàng uống thuốc.

Dưới hành lang phía ngoài, Tần Xuyên thân mang trang phục màu đen đứng ở nơi đó, cau mày, mặt mũi tràn đầy thần sắc nặng nề.

Tối hôm qua ngay lúc hắn ta đang luyện võ trong nội viện, nghe được tin tức lập tức vội vàng chạy đến.

Hắn ta ở chỗ này trông một đêm.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tần nghe đại phu nói tình huống xong, trong lòng đều vô cùng nặng nề.

- Tình huống của Nhị tiểu thư, không hề lạc quan.

Đi ra ngoài cửa, đại phu lại thở dài một hơi, trầm giọng nói với Tần Văn Chính cùng ra bên cạnh:

- Lão gia, sớm chuẩn bị một chút cho Nhị tiểu thư đi.

Câu nói bị nha hoàn bên cạnh nghe được, rất nhanh truyền vào.

Trong nội viện, trong phòng, đều là một mảnh tiếng khóc.

Thẳng đến hừng đông, đám người đỏ hồng mắt dần dần tản đi.

Trên dưới toàn bộ Tần phủ hôm nay đều bao phủ trong một mảnh không khí bi thương.

Ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Làm việc đều cẩn thận từng li từng tí.

Sau khi hồn phách Lạc Thanh Chu trở về cơ thể liền bước chân vội vàng ra cửa.

Lúc đi vào nơi Tần nhị tiểu thư ở.

Châu nhi đang đỏ mắt, đưa gia quyến Tần gia nhị gia Tam gia rời đi.

Nhìn thấy hắn, tiểu nha hoàn đỏ hồng mắt nói:

- Cô gia, ngươi làm sao hiện tại mới đến?

Lạc Thanh Chu trầm giọng giải thích:

- Tối hôm qua ta chuẩn bị tới, bất quá gặp người nhiều, cho nên không có tới. Nhị tiểu thư thế nào?

Châu nhi lau nước mắt nói:

- Tiểu thư vừa tỉnh lại, cái gì đều ăn không vào, ngay cả lời cũng nói không ra ngoài. Đại phu nói... Nói... Ô ô ô...

Trong lòng Lạc Thanh Chu nắm chặt, nói:

- Còn có người trong phòng không? Ta đi vào có được hay không?

Châu nhi rưng rưng nước mắt nói:

- Chỉ có phu nhân ở trong phòng. Cô gia, ngươi mau vào đi thôi, trong lòng tiểu thư nhất định muốn gặp được cô gia.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, bước nhanh đi vào.

Đi đến trong đình viện, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đang than thở đứng dưới mái hiên.

- Nhị ca.

Hắn tiến lên gọi một tiếng.

Tần Xuyên nghe được có người gọi, lấy lại tinh thần, thấy là hắn, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc:

- Thanh Chu, ngươi đến thăm Vi Mặc? Tối hôm qua Khiêm Gia đã tới, ngươi...

Dựa theo quy củ, Lạc Thanh Chu không nên.

Bất quá Tần Xuyên không có nhiều lời, quay người đi đến gần phòng nói:

- Đi thôi, ta đưa ngươi đến cửa ra vào nhìn. Vi Mặc vừa tỉnh, còn nằm ở trên giường, ngươi ở trước cửa ân cần thăm hỏi một tiếng là được, mẫu thân đang ở bên trong.

Tối hôm qua hắn tới cũng không ai để hắn đi vào.

Ngoại trừ đại phu, căn phòng kia cũng chỉ có thể để nữ tử đi vào, mà lại một lần cũng chỉ có thể tiến vào hai người, đồng thời không thể tới gần giường, sợ khí tức trên người khác biệt phá hủy không khí vốn có trong phòng, sẽ khiến thiếu nữ kia ho khan.

Lạc Thanh Chu không nói gì, đi ở phía sau hắn, vào phòng, đi đến cửa thư phòng ngừng lại.

Cửa thư phòng vẫn đang đóng.

Tần Xuyên chần chờ một chút, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, hạ giọng nói:

- Mẫu thân, Thanh Chu đến thăm Vi Mặc.

Bên trong không có trả lời.

Tần Xuyên chờ đợi trong chốc lát, quay người nói với thiếu niên đối diện:

- Thanh Chu, tâm ý của ngươi, mẫu thân đã biết. Ngươi trở về đi, nơi này cũng không cần đến ngươi, ngươi về phòng học cho giỏi, chuyện khác không cần ngươi quan tâm.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, đành phải nhẹ gật đầu.

Đang muốn cáo từ rời đi, cửa phòng đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Tống Như Nguyệt hai mắt đỏ bừng xuất hiện sau cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chào:

- Nhạc mẫu đại nhân.

Tần Xuyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Đi thôi, ta và mẫu thân trò chuyện.

Ai ngờ Tống Như Nguyệt lại đột nhiên quát lạnh một tiếng:

- Lạc Thanh Chu, ngươi tối hôm qua đi chết ở đâu? Làm sao hiện tại mới đến?

Tần Xuyên ngạc nhiên nhìn nàng.

- Còn không mau chết tiến vào!

Tống Như Nguyệt lại quát một tiếng, đột nhiên đưa tay kéo lại cổ tay thiếu niên kia, từng chút từng chút giật hắn đi vào, lập tức “Phanh” một tiếng khép cửa phòng lại.

Ngoài cửa.

Tần Xuyên cứng tại chỗ, há hốc mồm, mặt mũi ngốc trệ.

Trong phòng.

Tống Như Nguyệt nổi giận đùng đùng, trực tiếp kéo Lạc Thanh Chu tới buồng trong, lại còn chưa hết giận, chân vừa nhấc, lại một cước đá vào trên mông hắn, cả giận nói:

- Còn không mau đi qua!

Nàng không xỏ giày, chân đá vào trên mông, Lạc Thanh Chu hoàn toàn không có cảm giác, nhưng hắn vẫn rất phối hợp lảo đảo mấy bước.

Nhìn thiếu nữ yếu đuối trên giường sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức đau đớn một trận, vội vàng cởi giày ra, giẫm lên tấm thảm mềm mại đi tới bên giường.

Bình Luận (0)
Comment