Thiếu nữ nhìn thấy hắn, trong con ngươi ảm đạm thất thần rốt cục lộ ra một tia sáng ngời, khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm người xuống, ánh mắt thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy bệnh trạng tái nhợt của nàng kia, nói khẽ:
- Nhị tiểu thư...
Hai con ngươi thiếu nữ ôn nhu mà nhìn hắn, giật giật bờ môi, lại không nói gì.
Chỉ là, chăn mền hơi động một chút, một cánh tay nhỏ tái nhợt nhu nhược chậm rãi từ bên trong đưa ra ngoài, sau đó đưa tới trước mặt hắn, hai con ngươi mong đợi nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ của nàng, lại liếc mắt nhìn ánh mắt của nàng.
Sau đó, lại quay đầu, nhìn về phía đằng sau.
- Xoạt!
Tống Như Nguyệt đột nhiên kéo lên rèm che giữa thư phòng và buồng trong, ở bên ngoài lạnh lùng thốt:
- Ta đi ra ngoài giường ngủ một hồi, ngươi hảo hảo bồi Vi Mặc. Ta không bảo ngươi đi, ngươi vẫn phải ở chỗ này, chỗ nào cũng đừng nghĩ đi!
Nói xong, xoay người đi đến giường mỹ nhân nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, lại liếc mắt nhìn con ngươi tràn ngập mong đợi của thiếu nữ trên giường, chậm rãi đưa tay ra, cầm bàn tay nhỏ của nàng.
Tay nhỏ mềm mại không xương, lại dị thường băng lãnh.
Trong mắt thiếu nữ giống như ngay nháy mắt đã có sắc thái, ý cười trên khóe miệng nhiều thêm một phần tươi đẹp, nhiều hơn một tia ngượng ngùng.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm ở trước giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt an tĩnh nhìn nàng.
Thiếu nữ cũng an tĩnh nhìn hắn.
Hai người trầm mặc nhìn nhau, đều không nói gì thêm.
Trong phòng, yên tĩnh im ắng.
Sau một lúc lâu.
Phía sau rèm đột nhiên bỗng nhúc nhích, lộ ra một cái khe hở, một con mắt lặng lẽ xuất hiện ở bên trong khe hở, vụng trộm nhìn về phía bên trong.
Lập tức, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lại một lát sau.
Con mắt kia lần nữa xuất hiện.
Liên tiếp xuất hiện ba lần, bên ngoài rốt cục nhịn không được, truyền đến giọng nói Tống Như Nguyệt lạnh lùng:
- Lạc Thanh Chu, ngươi ngủ thiếp đi rồi à? Nói cũng không biết nói? Để ngươi tới là để ngươi nói chuyện với Vi Mặc, đùa nàng vui vẻ, ngươi đang làm gì? Ngủ gà ngủ gật?
Lạc Thanh Chu đành phải nhìn thiếu nữ trước mắt mở miệng nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi cảm giác thế nào?
Thiếu nữ an tĩnh một hồi, đột nhiên ôn nhu mở miệng nói:
- Tỷ phu, ta không sao...
Âm thanh này vừa thốt ra, phía sau rèm đột nhiên "Soạt" một tiếng bị kéo ra.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy kích động nói:
- Vi Mặc, ngươi có thể nói chuyện sao?
Thiếu nữ lại ngậm miệng lại.
Tống Như Nguyệt: - ? ? ?
Sau một lúc lâu.
Thiếu nữ mới chậm rãi mở miệng:
- Mẫu thân, nói chuyện... Mệt mỏi, ta muốn lưu chút khí lực... Cùng tỷ phu, nói chuyện...
Tống Như Nguyệt: - ...
- Hừ!
Mỹ phụ lập tức giận không chỗ phát tiết, hung hăng trừng tên hỗn đản ngồi xổm ở bên giường đã cướp đi trái tim khuê nữ của nàng, lại "Soạt" một tiếng kéo rèm lên, ở bên ngoài rơi nước mắt nói:
- Mẫu thân chính là người dư thừa! Mẫu thân ở chỗ này làm phiền chuyện của các ngươi, đúng hay không? Vậy mẫu thân đi, ngươi hài lòng?
Trên giường truyền đến âm thanh hơi cố hết sức của thiếu nữ:
- Mẫu thân... Người đi đi.
Tống Như Nguyệt: - ...
- Không đi! Ta lại không đi! Nếu ta đi, không chừng các ngươi sẽ làm ra chuyện gì đó đồi phong bại tục.
Tống Như Nguyệt lập tức đau lòng tức ngực, đi đến bên giường mỹ nhân nằm xuống, bộ ngực cao ngất nâng lên hạ xuống, miệng cũng tức giận nói không ra lời.
Người ta nói nữ nhi gả ra ngoài, giống như tát nước ra ngoài.
Thế nhưng nữ nhi của nàng cũng còn không có gả đi, mà lại tối hôm qua mới đi một lượt từ Quỷ Môn quan trở về, lúc này, không phải nên cần có người thân nhất với nàng bồi nàng sao?
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thương tâm.
Chỉ chốc lát sau, mỹ phụ nằm trên giường mỹ nhân liền nhịn không được đưa tay lên lau nước mắt, miệng nhịn không được lần nữa thấp giọng mắng tiểu hỗn đản kia:
- Ăn trong chén, còn muốn bưng cả nồi đi... Tiểu vương bát đản, lúc trước không nên dẫn sói vào nhà...
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rõ.
Tống Như Nguyệt nằm trên giường mỹ nhân chảy nước mắt suy nghĩ lung tung một hồi, trong bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua một đêm không ngủ, vừa khóc một đêm, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.
Bên ngoài gió tuyết vẫn như cũ.
Tần Xuyên đứng ở trong hành lang, cau mày, trăm mối vẫn không có cách giải, muốn gõ cửa đến hỏi rõ ràng, lại cảm thấy bây giờ không phải thời điểm.
Lại đứng nửa canh giờ, tâm sự nặng nề rời đi.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Trong lương đình hậu hoa viên.
Tần Khiêm Gia một bộ áo trắng đứng trong đình, an tĩnh nhìn bông tuyết ngoài đình bay lả tả rơi xuống bên trên hồ nước, sau đó tan biến, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Trời tờ mờ sáng, nàng đã đi ra.
Vẫn đứng ở chỗ này, đứng yên thật lâu.
Bách Linh cùng Hạ Thiền đứng ở dưới mái hiên cách đó không xa, trầm mặc không nói gì mà nhìn nàng.