Các nàng đều biết, giờ phút này trong lòng của nàng vẫn đang lo lắng phàm trần tục sự, lo lắng thiếu nữ nhu nhược kia.
Cho dù đột phá, nhưng nàng vẫn như cũ không thoát khỏi được sự trói buộc của thứ gọi là huyết mạch người thân.
Mà lại chẳng biết tại sao tựa hồ quấn chặt hơn với một vài chuyện và một số người trong phủ.
Trong lương đình.
Thiếu nữ chậm rãi vươn tay, tiếp nhận một mảnh bông tuyết theo gió bay vào trong đình, run lên nửa ngày, lẩm bẩm:
- Trường sinh... Vì trường sinh liền muốn đoạn tuyệt hết thảy tình cảm? Thế sau khi trường sinh, lại là vì cái gì mà sống đây
Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay trắng thuần của nàng, lại thật lâu không có tan đi.
Sau một lúc lâu, không ngờ bông tuyết bay lên, bay ra ngoài đình, bay vào trong hồ nước, rơi vào trong nước, dâng lên một tia gợn sóng mắt thường khó gặp, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Bách Linh rốt cục nhịn không được, đi đến nói:
- Tiểu thư, ngươi nếu khó nói liền để nô tỳ đi nói. Nô tỳ cùng cô gia, có thể đùa giỡn bất kỳ chuyện gì, nếu như phát hiện không đúng, nô tỳ sẽ nói là nói đùa, cô gia sẽ không trách nô tỳ.
Hạ Thiền đứng dưới mái hiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
Thân ảnh tuyết trắng trong đình trầm mặc một hồi, nói:
- Không cần. Chuyện này, để chính hắn quyết định. Ta đã nói với hắn, tin tưởng, hắn sẽ làm ra lựa chọn của mình.
Bách Linh nghe vậy mở to hai mắt:
- Tiểu thư đã nói sao? Lúc nào nói? Ta và Thiền Thiền cũng không biết đây.
Thân ảnh tuyết trắng nhìn bông tuyết trong hồ nước, lẩm bẩm:
- Có mấy lời, không cần thiết nói quá rõ ràng, không phải...
Nàng có chút nghiêng mặt qua, ánh mắt xuyên qua từng bông tuyết rơi như màn che, nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm dưới mái hiên, nói khẽ:
- Nếu không, ai cũng khó chịu.
Bách Linh cũng thuận ánh mắt của nàng nhìn sang.
Thiếu nữ dưới mái hiên nắm chặt kiếm trong tay, xoay người, về tới trong phòng, không còn đi ra.
Nàng mới sẽ không khó chịu.
Nàng khép cửa phòng lại, lại lấy ra túi tiền từ trong góc sâu nhất của tủ treo quần áo, trong bóng đêm thất thần một hồi.
Nàng sẽ chỉ... Đau.
Trong thư phòng.
Bên trong lư hương khói thuốc lượn lờ, bay đầy cả căn phòng.
Bên trong đốt không phải hương phổ thông, mà là một loại dược vật trân quý giá cả đắt đỏ.
Nghe nói, có thể ôn dưỡng tinh thần người ta.
Bên trên giường mỹ nhân, Tống Như Nguyệt ngủ rất ngon, nằm nghiêng ở phía trên, thân hình uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đúng như mỹ nhân nhi ngủ trên giường mỹ nhân.
Miệng ngẫu nhiên còn vểnh lên một chút, miệng mơ hồ không rõ trách móc vài câu, không biết đang nói cái gì, trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp vẫn như cũ mang theo nước mắt.
Lạc Thanh Chu đi ra một lần, giúp nàng đắp thảm nhung.
Nếu để cho vị nhạc mẫu đại nhân này biết, hắn cũng đắp cái thảm nhung này, không biết đối phương có thể từ trên giường nhảy dựng lên, lại dùng chân hung hăng đá cái mông hắn hay không.
Lạc Thanh Chu trở lại buồng trong, ngồi xuống bên giường, cầm tay nhỏ mềm mại của thiếu nữ, kể cho nàng một câu chuyện cười.
Thiếu nữ bị đùa mặt mày hớn hở.
Cười xong, đột nhiên ánh mắt rung động, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, hôm nay không cần đi, ở ngay chỗ này bồi tiếp Vi Mặc, được không?
Lạc Thanh Chu vừa muốn gật đầu đáp ứng, nàng lại cắn môi, xấu hổ tiếng nói:
- Ngày mai... Lại đi.
Mỹ phụ ngủ say bên trên giường mỹ nhân bên ngoài giống như đột nhiên mơ thấy ác mộng, thân thể đột nhiên run rẩy một chút, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh sợ.
Lúc xế trưa.
Tuyết lớn ngoài cửa sổ, rốt cục ngừng.
Bên trên giường mỹ nhân, Tống Như Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại, mở to đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn qua nóc nhà, tựa hồ đang hồi tưởng lại ác mộng vừa rồi.
- Tiểu vương bát đản...
Nhớ lại một hồi, nàng cắn răng chửi nhỏ.
Không biết nhớ tới chuyện đáng hận gì trong mộng.
Nàng đột nhiên biến sắc, đi xuống khỏi giường mỹ nhân, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, vội vàng rón rén tiến đến rèm che, dùng một con mắt nhìn trộm vào bên trong.
Đợi nhìn thấy cái tên ghê tởm kia cũng không có vụng trộm bò lên giường làm chuyện gì không phải, vẫn đang ở dưới giường, âm thầm thở dài một hơi.
Bất quá đang nghe động tĩnh Tống Như Nguyệt đã tỉnh dậy, hai tay Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư nhanh chóng tách ra.
- Khụ khụ.
Tống Như Nguyệt hắng giọng một cái, nhắc nhở hai người một tiếng, sau đó "Soạt" kéo rèm, lạnh mặt nói:
- Lạc Thanh Chu, hôm nay ngươi ở chỗ này hảo hảo bồi tiếp Vi Mặc, chỗ nào cũng không cần đi. Chờ một lúc ta sẽ bảo Châu nhi đưa tới cơm trưa cho các ngươi, ngươi phải dỗ Vi Mặc ăn một chút. Ta còn có việc, đi trước.
Vừa nghe lời này, thiếu nữ nằm ở trên giường vội vàng nhẹ gật đầu, chỉ còn kém nói một câu:
- Mẫu thân, người đi nhanh đi...
Ngực Tống Như Nguyệt phập phồng, hung hăng trừng nàng một chút, lại trừng mắt về phía người nào đó cảnh cáo: