- Thân là tỷ phu, ngươi hẳn phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ngươi nếu dám làm ra chuyện gì không hợp lễ nghi đạo đức, không bằng cầm thú đối với Vi Mặc, hừ, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Nói xong, quay người trầm mặt rời đi.
Đi tới cửa, nàng lại đột nhiên quay đầu nói:
- Ban đêm ta sẽ đến. Vi Mặc bây giờ là bệnh nhân, ngươi tốt nhất thuận theo nàng mọi việc, nếu ngươi dám chọc nàng tức giận, cẩn thận da của ngươi.
Dứt lời, mở cửa, oán khí trùng trùng rời đi.
Lạc Thanh Chu ngồi trên nệm nhung mềm mại trước giường, khóe miệng có chút co quắp mấy lần.
Hắn ngược lại không có làm chuyện gì không hợp lễ nghi đạo đức đối với thiếu nữ trên giường, nếu làm ra chuyện gì, thiếu nữ này...
Theo ý vị nhạc mẫu đại nhân kia nói, hắn không thể chủ động làm, nhưng nếu như thiếu nữ muốn, hắn cũng chỉ có thể thuận, đúng không?
Vậy nếu như hắn làm thật, đến lúc đó vẫn sẽ lột da của hắn hay không?
Đáp án hẳn là khẳng định có.
- Tỷ phu, đừng sợ... Có Vi Mặc bảo hộ ngươi.
Tần Vi Mặc nhìn hắn lộ ra vẻ thấp thỏm khổ não, đôi mắt không khỏi cong cong, nở nụ cười.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng của nàng, trong lòng nói thầm: “Nha đầu ngốc, cũng bởi vì có ngươi quá mức bảo hộ, ta mới sợ.”
Vị nhạc mẫu đại nhân kia khẳng định là ghen ghét ăn dấm.
Đương nhiên, cũng có lo lắng.
Bất quá hắn làm được chính, ngồi ổn, giữa hắn và Tần nhị tiểu thư thanh thanh...
Cái kia...
Tối hôm qua vị thần hồn tiền bối kia nói, đến cùng có hữu dụng hay không?
- Nhị tiểu thư, ta chỗ này có vài thứ, không biết có hữu dụng cho thân thể ngươi hay không. Ta cho ngươi ăn một giọt, nhìn xem hiệu quả, có thể chứ?
Thật ra tối hôm qua từ sau khi Uyên Ương lâu trở về, trong lòng của hắn nghĩ đến hai loại linh dịch Nhật Nguyệt do bảo kính sinh ra.
Vị thần hồn tiền bối kia nói, Tần nhị tiểu thư bệnh tình như vậy, có thể là thể hư cùng hồn hư.
Vừa hay, chất lỏng màu đen và chất lỏng màu xanh sẫm chính là có thể tăng trưởng thể chất cùng tăng cường thần hồn.
Mặc dù không có khả năng để Tần nhị tiểu thư tu luyện, nhưng đối với thể chất cùng thần hồn, hẳn là sẽ có chút hiệu quả?
Có lẽ có thể thử một lần.
Tần Vi Mặc nghe vậy, chớp chớp con ngươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia nghi hoặc:
- Một giọt?
Lập tức vểnh vểnh miệng nhỏ:
- Tỷ phu thật hẹp hòi, chỉ một giọt thôi à? Không thể cho người ta ăn thêm một chút sao?
Lạc Thanh Chu lấy ra bình đựng chất lỏng xanh đậm từ trong túi trữ vật, cười khổ nói:
- Trước một giọt đi, nhìn hiệu quả.
Nói xong, mở ra nắp bình, một tay cầm đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng, một tay đổ ra chất lỏng bên trong bình sứ.
Thiếu nữ thấy thế, càng thêm nghi hoặc:
- Không phải trực tiếp thả vào trong mồm ta à? Thứ này, cũng chỉ có thể liếm liếm?
Vừa mới dứt lời, chất lỏng rơi vào trên đầu ngón tay củ nàng.
Lập tức, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ trợn to, sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn hắn, nhưng không có lên tiếng.
Tỷ phu cho nàng, khẳng định là thứ rất tốt.
Nàng vậy mà một tơ một hào cũng không có hoài nghi thiếu niên ở trước mắt sẽ thương tổn nàng, cũng không chần chờ xem thứ này có thể tạo thành tổn thương cho thân thể nàng hay không.
Lạc Thanh Chu lại lấy ra một bình sứ khác, đổ một giọt màu chất lỏng đen như mực vào đầu ngón tay của nàng.
Chất lỏng vừa rơi xuống, cũng giống như trước đó, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
- Tốt, tạm thời xem trước hiệu quả một chút. Nếu như có thể, chúng ta lại dùng giọt thứ hai. Bất quá, Nhị tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không nên nói với người khác, nếu như...
- Tỷ phu, ta sẽ không nói với người khác, đây là bí mật ở giữa hai người chúng ta.
Trong mắt thiếu nữ ẩn chứa nụ cười, lại nói nhỏ:
- Vi Mặc và tỷ phu còn có rất nhiều bí mật, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nghĩ đến chuyện khuya ngày hôm trước hai người ngủ cùng nhau, lại nghĩ tới chuyện đêm đó trên thuyền hoa.
Đúng vậy, giữa hắn và Tần nhị tiểu thư thật có rất nhiều bí mật.
- Cốc, cốc, cốc.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Lập tức, giọng nói Thu nhi truyền đến:
- Tiểu thư, cô gia, Châu nhi bưng tới cơm trưa, hai người ăn trước chút cơm rồi hãy trò chuyện tiếp đi.
Lạc Thanh Chu từ dưới đất đứng lên nói:
- Tốt, đưa vào đi.
Hắn phải để thiếu nữ này ăn một chút gì đó, nếu không thân thể không có năng lượng bổ sung, làm sao có thể tốt.
Cửa phòng mở ra.
Thu nhi tiếp nhận cơm trưa trong tay Châu nhi, bắt đầu đi vào gian phòng, đặt ở trên mặt bàn bên giường, thấp giọng nói:
- Cô gia, ít nhiều gì cũng cho tiểu thư ăn một chút.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Tiểu nha hoàn không có nói thêm, im ắng lui ra ngoài.