Lạc Thanh Chu bưng cháo, ngồi xổm ở bên giường, cầm lấy thìa quấy trong chốc lát, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến trước miệng thiếu nữ trên giường, nói:
- Nhị tiểu thư, ăn đi.
Hai con ngươi Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, mở miệng nhỏ.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Ta tiếp tục kể cho Nhị tiểu thư « Thạch Đầu Ký »? Chúng ta một bên ăn, một bên nghe, có được hay không?
Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nói khẽ:
- Tỷ phu, Vi Mặc muốn nghe bi kịch của « Thạch Đầu Ký ».
Lạc Thanh Chu sững sờ:
- Vì cái gì?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nghe bi kịch mới cảm nhận được sinh hoạt trước mắt tốt đẹp cỡ nào, mới có thể càng thêm trân quý. Tỷ phu, không cần sợ Vi Mặc nghe bi kịch sẽ khó chịu, có tỷ phu ở bên cạnh bồi tiếp, Vi Mặc sẽ chỉ vui vẻ, tuyệt sẽ không khó chịu.
Lạc Thanh Chu giật mình, tránh đi ánh mắt của nàng, cúi đầu khuấy đều cháo trong chén, do dự một chút, mới nói:
- Tốt, vậy ta sẽ giảng bi kịch.
Mây trời vừa khóc, vạn lửa buồn theo.
- Lại nói một ngày này, Lâm cô nương ngay đang ở trong phòng đọc sách...
Hai con ngươi Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, một bên lắng nghe, vừa ăn cháo và đồ ăn hắn đút, trong bất tri bất giác đã ăn hai bát cháo, còn ăn một chút thịt cá và rau xanh.
- Tốt, hôm nay chỉ nói đến chỗ này thôi.
Lạc Thanh Chu sợ nàng ăn nhiều tiêu hóa không được, ngừng lại kể chuyện và cho ăn, mình đi đến bên cạnh bắt đầu ăn.
Chờ sau khi hắn ăn xong, phát hiện trên giường thiếu nữ đã ngồi dậy, đang an tĩnh nhìn hắn.
- Không ngủ sao?
Lạc Thanh Chu ăn xong, lại về tới bên giường.
Tần Vi Mặc vươn tay, đưa khăn tay của mình cho hắn, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, lau miệng.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua khăn tay tuyết trắng trong tay nàng, nói:
- Không cần, ta vừa rồi đã lau.
Thiếu nữ này vừa mới dùng chiếc khăn tay này lau qua miệng của mình.
Tần Vi Mặc không tiếp tục miễn cưỡng, vén chăn lên, nói khẽ:
- Tỷ phu, ta nằm mệt, giờ muốn đứng lên.
Nàng tựa hồ quên đi.
Trên người nàng bây giờ chỉ mặc một kiện áo lót nhỏ màu xanh nhạt.
Chăn mền vừa vén lên liền lộ ra da thịt non mềm, mịn màng dưới cổ, cùng cặp đùi ngọc tiêm tú tuyết trắng của thiếu nữ phía dưới.
Mái tóc đen nhánh thật dài tản mát trước ngực nhô lên, chiếu rọi da thịt của nàng càng thêm tuyết trắng kiều nộn, bộ dáng cũng càng thêm động lòng người.
Lạc Thanh Chu chỉ nhìn một chút, vội vàng xoay người đi tới cửa, nói với bên ngoài:
- Thu nhi, tiểu thư nhà ngươi muốn đứng lên, mau vào giúp nàng mặc quần áo.
- A nha.
Thu nhi ở ngoài đáp ứng, vội vàng đẩy cửa ra tiến vào.
Lạc Thanh Chu đi tới bàn trước cửa sổ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, cầm cục mực, bắt đầu chậm rãi mài mực.
Bên trong buồng truyền đến âm thanh sột soạt mặc quần áo.
Sau một lúc lâu.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đứng ở phía sau hắn.
Giọng nói của thiếu nữ có chút thở dốc truyền đến:
- Tỷ phu, Vi Mặc cảm giác thân thể tốt hơn nhiều.
Gánh nặng trong lòng Lạc Thanh Chu được cởi ra, cúi đầu mài mực nói:
- Vậy là tốt rồi.
Tần Vi Mặc đi đến bên cạnh hắn, duỗi ra tay ngọc tuyết trắng nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc muốn giúp ngươi mài mực.
Lạc Thanh Chu dừng lại một chút, đưa cục mực trong tay cho nàng, lại đẩy nghiên mực đến gần chỗ nàng, nói:
- Ta lại nghĩ tới mấy bài thơ từ, đến lúc đó lấy ra cộng với mấy bài lúc trước xem như lễ vật đưa cho Trưởng công chúa, ngươi cảm thấy như thế nào?
Tần Vi Mặc mỉm cười gật đầu nói:
- Ừm, tỷ phu cứ viết, Vi Mặc giúp ngươi mài mực.
Thu nhi thấy thế, vội vàng dời một cái ghế đến, đặt ở đằng sau:
- Tiểu thư, người ngồi mài mực, đứng sẽ rất mệt.
Tần Vi Mặc chậm rãi ngồi xuống.
Thu nhi không có chờ lâu, lập tức bưng bát đĩa, ra khỏi gian phòng, khép cửa phòng lại.
Trong thư phòng an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu cầm bút lên, chấm chấm mực nước, hơi chút trầm ngâm, đặt bút viết.
Tần Vi Mặc một bên mài mực, một bên chăm chú nhìn, trong lòng yên lặng nói.
- Không kể là đất bằng hay trên núi cao, Chỗ nào cũng có các con ong thợ. Gom phấn của trăm hoa, luyện thành mật ong, Nhưng khi thành mật rồi, ai vất vả? Ai hưởng mật ngọt? (*)
- Trống trận vang vọng cả chiều thu, tinh kỳ đầu thành xuôi theo mặt trời lặn. Thiếu niên có tuổi vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi vì ai. Đợi cưỡi ngựa vào nam ra bắc, âm thanh báo trước động trời tây. Ngày về còn có thể gặp mặt nhau. Trăng đầu xuân, chim quyên không cần phải gáy.
- Nhất định núi xanh chẳng có tùng. Rễ kia vốn phá thạch nham trong. Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng. Bất kể gió tây nam bắc đông. (1)
- Mưu thần trong màn trướng công đường, vừa xuôi theo mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Phối hợp tinh diệu đều phát huy. Chiến trường dù sa cơ thất thế, vẫn một lòng kinh định ý chí ta. Cùng người một khúc « Nộ Phong ca », quần thần âi ai đều đến chúc.