- Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,
Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày. Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch, Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi. Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết. (2)
[(*) Phong – La Ẩn:
Bất luận bình địa dữ sơn tiêm,
Vô hạn phong quang tận bị chiêm.
Thái đắc bách hoa thành mật hậu,
Vị thuỳ tân khổ, vị thuỳ điềm?
(1): Trúc Thạch – Trịnh Tiếp:
Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.
(2): Nhạn Môn thái thú hành – Lý Hạ:
Hắc vân áp thành thành dục tồi,
Giáp quang hướng nhật kim lân khai.
Giốc thanh mãn thiên thu sắc lý,
Tái thượng yên chi ngưng dạ tử.
Bán quyển hồng kỳ lâm Dịch thuỷ,
Sương trọng cổ hàn thanh bất khởi.
Báo quân Hoàng Kim đài thượng ý,
Đề huề Ngọc Long vi quân tử.]
Lạc Thanh Chu múa bút múa mực, liên tiếp viết xuống năm bài, một mạch mà thành.
Tần Vi Mặc nhìn một chút, đã quên mài mực.
Đợi hắn viết xong, run lên nửa ngày, ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, nếu để Trưởng công chúa nhìn thấy những thi từ này, chỉ sợ tỷ phu thật sẽ bị Trưởng công chúa bắt đi.
Lập tức lại lẩm bẩm:
- Thật ra Vi Mặc cảm thấy, bài Thủy Điều Ca Đầu kia, mới là hay nhất.
Lạc Thanh Chu nhìn năm bài thi từ trên giấy tuyên, quay đầu nhìn nàng hỏi:
- Ngươi vừa mới nhìn, cảm thấy có câu nào không ổn không?
Tần Vi Mặc ôn nhu mà nói:
- Tỷ phu tài hoa như thế, Vi Mặc nào dám tùy ý bình luận. Theo Vi Mặc, những này thi từ chỉ sợ thiên hạ đệ nhất tài tử đều làm không được.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, hỏi:
- Mấy bài thơ từ hôm qua ta làm, đi nơi nào?
Tần Vi Mặc giật mình, nói:
- Sau khi tỷ phu rời đi, ta liền để Châu nhi cất kỹ, đưa đến mẫu thân nơi đó. Tỷ phu còn cần sửa chữa à?
Lạc Thanh Chu cúi đầu làm khô mực nước trên giấy, nói:
- Không cần, mấy bài này cũng để cho Châu nhi cầm đi. Đến lúc đó, cùng nhau đưa cho Trưởng công chúa.
Tần Vi Mặc lại nghiêm túc nhìn mấy lần, không khỏi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cửa ra vào hô:
- Châu nhi.
Cửa phòng đẩy ra, Châu nhi lập tức đi vào.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí cuốn giấy tuyên, đưa tới trong tay nàng nói:
- Hôm qua ngươi đưa mấy bài thi từ đi, là tự mình giao cho phu nhân?
Châu nhi tiếp nhận giấy tuyên, gật đầu nói:
- Đúng vậy, nô tỳ tự mình giao cho phu nhân.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Lúc ấy bên cạnh phu nhân có những người khác không?
Châu nhi nghĩ nghĩ, nói:
- Có, mấy nha hoàn ma ma đều ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời, nói:
- Đưa tới, tự mình giao cho phu nhân, nói mấy bài thơ từ này là do ta tối qua trầm tư suy nghĩ làm thêm, Trưởng công chúa nhất định sẽ thích. Thuận tiện... Hỏi phu nhân một chút, đến lúc đó đi bái kiến Trưởng công chúa, ta có thể tự mình đi đọc những thi từ này không?
Châu nhi sửng sốt một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu, cầm thi từ, bước nhanh rời đi.
Đợi cửa phòng đóng lại, thiếu nữ đang ngồi trầm tư cầm cục mực ở trước bàn, đột nhiên thấp giọng nói:
- Tỷ phu, ngươi là lạ.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nghi hoặc mà nhìn nàng nói:
- Ta là lạ ở chỗ nào rồi?
Tần Vi Mặc mỉm cười, ôn nhu nói:
- Nếu bình thường, tỷ phu sẽ không chuyên môn bàn giao cho Châu nhi, nói mấy bài thơ từ kia, là tỷ phu tối hôm qua trầm tư suy nghĩ làm ra, càng sẽ không nói Trưởng công chúa nhất định sẽ thích. Còn có, lấy tính cách của tỷ phu, khẳng định không muốn đi tham gia yến hội của Trưởng công chúa. Tỷ phu thật ra cố ý nói thế cho Châu nhi nghe?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm nàng vài lần, không khỏi tán thán:
- Nhị tiểu thư cực kỳ thông minh, thực sự có chút vượt quá dự liệu của ta.
Thiếu nữ nghe được khích lệ, trên mặt lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ, nói nhỏ:
- Tỷ phu, có thể nói cho Vi Mặc lý do không? Vi Mặc có thể bảo mật cho tỷ phu, tựa như... Đêm đó tỷ phu thừa dịp người ta ngủ, vụng trộm dán ở phía sau người ta đó...
Lạc Thanh Chu: - ...
Thiếu nữ che miệng cười một tiếng, đôi mắt sáng lưu chuyển ba quang, trên gương mặt nhiễm lên hai đoàn đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn qua không còn quá tái nhợt.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống trước bàn, cầm bút lên, trầm ngâm một hồi, phương nhìn nàng nói:
- Nếu như thân thể Nhị tiểu thư khôi phục một chút, đến lúc đó có thể cùng đi tham gia yến hội chào mừng Trưởng công chúa, vậy ta cần nói chuyện này cho Nhị tiểu thư một tiếng. Đến lúc đó, Nhị tiểu thư có thể tùy thời cơ mà làm. Lúc đầu Nhị tiểu thư nếu không đi, vậy ta cũng chỉ có thể đi làm phiền nhạc mẫu đại nhân, bất quá luôn cảm giác nàng... Không quá đáng tin cậy...