Thiếu nữ không khỏi cười nói:
- Tỷ phu thật to gan, lại dám nói xấu nhạc mẫu đại nhân, không sợ khuê nữ nhà nàng đi mật báo?
Lạc Thanh Chu cười theo, nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư sẽ không.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn giấy tuyên mở ra trước mặt, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, thấp giọng nói:
- Lần này Trưởng công chúa đến Mạc Thành, đối với Tần phủ mà nói, thật ra không phải chuyện tốt lành gì. Nếu như xử lý không tốt, có thể sẽ là một trận tai nạn không cách nào vãn hồi...
Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, thần sắc trên mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Lạc Thanh Chu đem chuyện tối hôm qua mình nhìn thấy và ý nghĩ của mình, thấp giọng nói cho nàng nghe.
Trong bất tri bất giác, thân thể thiếu nữ nhu nhược đã nhẹ nhàng dựa sát trên người hắn, gương mặt cũng xích lại rất gần, đôi con ngươi thanh tịnh không nhúc nhích nhìn hắn.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết đã sớm ngừng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, đã là chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu nhìn một chút bên ngoài, muốn uống một ngụm nước, thiếu nữ lại đột nhiên ôm lấy cánh tay của hắn, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, chớ đi... Vi Mặc sợ hãi...
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, hai con ngươi nàng lại óng ánh đầy nước mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, đêm nay bồi Vi Mặc cùng một chỗ... Ngủ, có được hay không?
Lúc chạng vạng tối.
Trong thư phòng, hương thơm thoang thoảng, tay mềm mài mực.
Lạc Thanh Chu ngồi trước bàn, cầm trong tay bút lông sói, vung mực viết, không bao lâu, trên trang giấy tuyên tuyết trắng đã có một mảng lớn chữ nhỏ xinh đẹp mạnh mẽ nội liễm.
Lá hương bên trong lư hương bị đốt phát ra khói thuốc lượn lờ, bay khắp trong phòng.
Mà trên người thiếu nữ bên cạnh toả ra mùi thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảng cùng khói hương chui vào trong mũi Lạc Thanh Chu.
Lại liên tưởng đến lời nói to gan xấu hổ của Tần nhị tiểu thư vừa rồi, cùng phương pháp mà tối hôm qua thần hồn tiền bối kia nói với hắn, khó tránh khỏi trong lòng hắn có chút động.
Thật ra hắn nhiều khi đều suy nghĩ, lúc trước đến ở rể, nếu như không phải thành thân cùng Tần đại tiểu thư, mà là...
Như thế, chẳng phải rất tốt?
Đương nhiên, bây giờ ván đã đóng thuyền, suy nghĩ nhiều vô ích.
Thật sự hắn nguyện ý hi sinh rất nhiều thứ cho thiếu nữ yếu đuối đáng thương này, nhưng có nhiều thứ, cũng không phải hắn muốn hi sinh thì có thể hi sinh.
Hắn bây giờ ở Tần phủ, chỉ là một người ở rể mà thôi.
Suy nghĩ quá nhiều, sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.
- Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, Bọt sóng tung lấp vùi hết anh hùng. Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không. Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa, Dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ. Những người chài cá và tiều phu đầu bạc trên bến sông,
Đã quen nhìn trăng thu, gió xuân (ý nói từng trải). Một vò rượu đục, vui mừng gặp nhau. Xưa nay bao nhiêu chuyện đã qua, Đều mang vào trong những cuộc chuyện, tiếng cười.... (1)
[(1): Lâm Giang Tiên – Giang Thận:
Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ,
Lãng hoa đào tận anh hùng.
Thị phi thành bại chuyển đầu không.
Thanh sơn y cựu tại,
Kỷ độ tịch dương hồng.
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khan thu nguyệt xuân phong.
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng.
Cổ kim đa thiểu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.]
Tần Vi Mặc một bên dùng tay mềm mài mực, một bên nhìn chữ nhỏ hắn đặt bút viết xuống, đợi khi đọc đến bài thơ mở đầu, không khỏi lần nữa quay đầu nhìn hắn một cái.
- Nhị tiểu thư, đây là một chuyện xưa mới, cố sự liên quan tới ba nước. Còn ba nước này, ngươi coi như là ta bịa đặt. Bên trong cố sự này, bao hàm rất nhiều thứ, tình huynh đệ, âm mưu quỷ kế, trung thành, gian trá, còn có càng nhiều phân tích về thiên hạ đại sự, cùng phương pháp dụng binh, vân vân. Tin tưởng... Ngươi có lẽ cũng sẽ thích.
Lạc Thanh Chu một bên viết, một bên giải thích.
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Chỉ cần là tỷ phu viết, Vi Mặc đều sẽ thích...
Bút mực trên tay Lạc Thanh Chu dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, đối mặt con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng, ôn nhu vô hạn của nàng.
Trầm mặc một chút, hắn hỏi lần nữa:
- Nhị tiểu thư thật cảm thấy mấy bài thơ từ ta buổi chiều viết kia không có bất cứ vấn đề gì chứ? Cần sửa đổi gì không?
Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, mỉm cười:
- Tỷ phu một hơi viết nhiều thi từ như vậy, lại thêm ngày hôm qua, tất cả đều là thi từ tuyệt diệu làm cho người không thể không tâm phục khẩu phục. Mặc dù có chút tì vết, hoặc có vài địa phương không lưu loát, cũng tuyệt đối sẽ không có người truy đến cùng, lại càng không có người sửa đổi.
Ngừng tạm, vừa cười nói:
“Tỷ phu cố ý viết nhiều thơ từ hay như vậy, không phải muốn tê liệt chúng ta sao? Tỷ phu yên tâm đi, không có vấn đề. Người khác nhìn sẽ chỉ sợ hãi thán phục cùng tin phục, nào dám tùy ý hoài nghi, không người nào dám chất vấn đại tài tử tài hoa cao hơn mình rất nhiều rất nhiều”