Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313: Để Ta Ra Mặt

Chương 313: Để ta ra mặt Chương 313: Để ta ra mặt

Thu nhi thấp giọng nói:

- Trời còn chưa sáng, sau khi phu nhân vừa đi không lâu cô gia liền rời đi. Còn có...

- Tiểu thư, phu nhân cũng đã biết cô gia tối hôm qua ở chỗ này. Phu nhân còn lấy một chiếc giày của cô gia ném ra ngoài đây.

- Còn có khuya ngày hôm trước...

Tần Vi Mặc nghe những chuyện này, sắc mặt bình tĩnh, ôn nhu nói:

- Ta đã biết.

Dấu ấn của cái bát trên bàn khuya ngày hôm trước thật ra đã bại lộ.

- Thu nhi, ngươi ra ngoài đi, ta viết chữ một lát, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

- Tiểu thư, ngươi còn chưa có ăn cơm đây.

- Ta không đói bụng, ra ngoài đi.

Thu nhi đành phải đáp ứng một tiếng, lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Tần Vi Mặc nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, sau đó từ dưới gối đầu lấy ra quyển giấy tuyên kia, đi tới trước cửa sổ ngồi xuống bên cạnh bàn, mở ra giấy tuyên, đặt ở phía trên, lại lần nữa cầm một tấm giấy tuyên trống không, đặt ở phía dưới.

Lấy nghiên, mài mực cầm bút, bắt đầu sao chép.

- Tỷ phu đã vì Tần gia chúng ta mà làm nhiều như vậy, lần này, không thể lại để cho hắn mạo hiểm. Dù sao thời gian của ta đã không nhiều, lần này, để ta ra mặt đi...

Tay mềm của nàng cầm bút, vung mực sao chép, từng chữ nhỏ xinh đẹp mềm mại rất nhanh hiện đầy cả mặt giấy.

Nhìn chữ viết trên giấy, tài tình hơn người, trong lòng của nàng, càng ngày càng cảm thấy tỷ phu không cần phải chịu tủi nhục như vậy.

- Tỷ phu tài hoa, không thể thấp hơn những quan trạng nguyên trước kia...

- Đáng tiếc... Tỷ phu nếu không phải đến ở rể Tần phủ chúng ta, nếu là được sinh ra ở nhà khác, chỉ sợ sớm đã danh chấn văn đàn...

Thiếu nữ thở dài trong lòng.

Sao chép trong chốc lát, nàng thở gấp hồng hộc, cảm thấy toàn thân bất lực.

Nàng để xuống bút mực, nghỉ ngơi một lúc, đưa mắt nhìn lại những chữ những câu ở trên giấy, trong đầu kìm lòng không được lại hiện ra khuôn mặt thanh tú ôn nhu của tỷ phu.

Sau đó, nàng nghĩ tới từng màn từng cảnh tối hôm qua và tối hôm trước, hai người ngủ ở cùng nhau.

- Nếu là người khác, chỉ sợ sẽ thừa cơ khi dễ ta, thế nhưng tỷ phu...

- Nếu là người khác, ta cũng sẽ không để hắn vào bên trong. Tỷ phu là chính nhân quân tử, người hảo tâm tốt, đối xử với ta ôn nhu như vậy, còn cứu tính mạng ta trên thuyền, ta đương nhiên tin tưởng tỷ phu...

- Thế nhưng... Tỷ phu cũng quá chính nhân quân tử...

- Hay là nói, ta đối với tỷ phu mà nói, căn bản cũng không có một chút lực hấp dẫn nào?

- Đúng thế, ta nào sánh được tỷ tỷ, cho dù Bách Linh, cũng đáng yêu hơn xa ta. Ta ốm yếu, thân thể lại yếu, tỷ phu mới không muốn đụng ta, cũng không dám đụng ta.

Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh bàn, suy nghĩ miên man.

Đợi nàng lấy lại tinh thần, đã là buổi trưa.

Thu nhi gõ cửa, ở bên ngoài nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Tiểu thư, nên ăn một chút gì đi, nếu không thân thể chịu không nổi.

Thiếu nữ thở dài một cái bé không thể nghe, nhẹ nhàng nói nói:

- Thu nhi, tỷ phu... Hôm nay sẽ còn tới không?

Thu nhi ở bên ngoài không biết nên trả lời như thế nào.

Châu nhi bên cạnh lập tức nói:

- Tiểu thư, cô gia hôm nay sẽ đến, nô tỳ đi gọi hắn.

Thiếu nữ vội vàng lên tiếng:

- Châu nhi, đừng. Tỷ phu hiện tại chắc còn đang ngủ, tối hôm qua hắn... Ngủ không được ngon giấc, để hắn ngủ thêm một hồi đi. Hai ngày nay tỷ phu một mực bồi tiếp ta, cũng không có nghỉ ngơi tốt, cũng không có thời gian đọc sách, ta không thể quấy rầy hắn.

Châu nhi nói:

- Tiểu thư ăn cơm trước, nô tỳ tối nay lại đi.

Thiếu nữ trầm mặc một chút, nhìn thoáng qua bút mực trên bàn, thấp giọng nói:

- A, vậy ăn cơm trước, chờ tối nay...

Nàng không có nói thêm gì, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.

Thu nhi đẩy cửa ra, bưng đồ ăn đi đến, đặt ở trên mặt bàn.

Châu nhi tiến đến, đỡ lấy nàng, đi tới trước bàn ăn.

Hai nha hoàn một trái một phải hầu hạ nàng ăn cơm.

Thế nhưng nàng không có bất kỳ khẩu vị gì, trong lòng, trong mắt, trong đầu, tràn đầy bóng dáng của tỷ phu.

- Tần Vi Mặc ơi Tần Vi Mặc, ngươi thật không có tiền đồ... Tỷ phu đều chướng mắt ngươi đây, ngủ ở cùng một chỗ đều không động vào ngươi, không lén lút khi dễ ngươi...

Thiếu nữ thì thào trong lòng, có chút chua xót cùng ủy khuất.

Cùng lúc đó.

Trong một tòa tiểu viện khác, yên tĩnh im ắng.

Trong phòng cửa sổ đóng chặt.

Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, vẫn như cũ ngủ ngon, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng hạnh phúc.

Chăn mền nhẹ nhàng xốc lên.

Một chân ngọc tuyết trắng tiêm tú của thiếu nữ đưa ra ngoài. Lập tức, một cặp đùi ngọc duyên dáng thẳng tắp hiện ra.

Tiếp đó là thân ảnh của một thiếu nữ xuống giường, bắt đầu ở trước giường mặc áo, vớ giày.

Sau khi mặt xong các loại quần áo, thiếu nữ chăm chú kiểm tra một chút, trên giường dưới giường, cũng không lộ chút sơ hở.

Bình Luận (0)
Comment