Nàng lúc này mới đứng trước giường, an tĩnh nhìn người đang ngủ say trên giường.
Nhìn hồi lâu, nàng chậm rãi cúi đầu xuống, tiến đến chỗ gần, nhẹ nhàng hôn môi của hắn, cái mũi, cái trán một chút.
Sau đó giúp hắn đắp thêm chăn mền, lặng yên rời đi.
Lúc đi tới cửa, hai chân thiếu nữ đột nhiên mềm nhũn, kém chút ngã rầm trên mặt đất.
Nàng vịn vách tường, từ từ mở ra cửa, đi ra ngoài.
Cửa phòng lặng yên đóng lại.
Trong phòng, lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Giống như chưa hề có người đi qua.
Thiếu nữ đi ra từ trong nhà, tắm dưới ánh mặt trời buổi trưa, trên gương mặt thanh lệ được ánh nắng chiếu rọi vẫn như cũ lưu lại đỏ ửng mê người khi vừa kết thúc giao hoan, như hoa tươi nở rộ mê người.
Nàng đứng ở hậu viện một hồi, khôi phục một chút thể lực, mới từ cửa sau rời đi.
Nàng muốn trở về ngủ bù.
Đêm nay, nàng còn muốn đi cố gắng kiếm tiền.
Vừa rồi nàng lại khi dễ hắn, còn khi dễ lâu như vậy, cho nên, nàng muốn đền bù hắn...
Nàng nhất định phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn.
Đến lúc đó... Đều cho hắn.
Buổi chiều, giờ Mùi.
Lạc Thanh Chu tỉnh lại, phát hiện có chút không đúng.
Cỗ khí tức nóng rực xao động bất an trong cơ thể kia tựa hồ toàn bộ biến mất.
Toàn bộ thân thể không chỉ có khôi phục như lúc ban đầu, mà trạng thái tựa hồ càng trở nên tốt hơn.
Thần thanh khí sảng, rất dễ chịu.
Hắn vén chăn lên, đang muốn rời giường, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm quen thuộc.
Đồng thời, hắn thấy được một sợi tóc thật dài trong chăn.
Ở trên giường sửng sốt nửa ngày, hắn mặc quần áo rời giường.
Rửa sạch xong, ra cửa.
Chuyện ngày hôm qua còn không có làm xong, hôm nay hắn còn muốn đi đến Tần nhị tiểu thư nơi đó, viết một vài thứ.
Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, cửa sân đột nhiên mở ra.
Bách Linh vừa muốn ra, nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, lập tức lại lui trở về.
- Ầm!
Cửa sân lại lần nữa đóng lại.
Lạc Thanh Chu dừng bước, nhìn chằm chằm cửa đang đóng kín một hồi, đi tới cửa nói:
- Bách Linh, tặng ngươi một lễ vật.
Vừa mới dứt lời, cửa sân lại “Kẹt kẹt” một tiếng lần nữa mở ra.
Bách Linh mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy hưng phấn hỏi:
- Cô gia, lễ vật gì? Ngươi chuyên môn mua cho ta sao? Ngoại trừ ta, còn mua cho người khác không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng chỉ có ngươi có.
Bách Linh lập tức mặt mày hớn hở, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, vươn tay nhỏ vui vẻ nói:
- Cô gia thật tốt, nhanh cho ta.
Lạc Thanh Chu lấy ra một sợi tóc từ trong túi, đặt ở lòng bàn tay của nàng.
Lập tức, quay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Bách Linh lập tức cứng ngắc, nhìn chằm chằm tóc trong tay sửng sốt mấy giây, nhìn bóng lưng của hắn rời đi mà dậm chân nói:
- Thối cô gia! Ai muốn tóc của ngươi! Quỷ hẹp hòi, về sau đừng nghĩ lại khi dễ người ta! Hừ!
Một lát sau.
Nàng về tới trong phòng, tức giận nói với thiếu nữ đang ngủ trên giường:
- Cô gia thật nhỏ mọn, vậy mà đưa cho người ta một sợi tóc, còn nói để người ta luôn để nó ở trên người, nói gặp tóc như gặp người, người ta mới không có thèm đâu.
Nói rồi, ở ngay trước mặt thiếu nữ trên giường, lấy sợi tóc nhét vào trong ngực, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ.
Hạ Thiền nằm ở trên giường, mở mắt nhìn nàng, dừng một chút, sờ soạng một sợi tóc xuống từ trên đầu, đưa ra cho nàng.
Bách Linh nhìn tóc trong tay nàng sửng sốt một chút, lập tức cười nhạo:
- Ai muốn tóc của ngươi, làm như người ta không có.
Lập tức quay người rời đi, miệng đắc ý nói:
- Người ta nơi này không chỉ có tóc của mình, còn có tóc của cô gia đây.
Nói xong, ra khỏi gian phòng, ở bên ngoài vui vẻ khẽ hát.
Thiếu nữ nằm ở trên giường run lên một hồi, lại lần nữa nhắm mắt lại.
- Bá... Bá...
Thời tiết thay đổi rất nhanh.
Hôm qua vẫn là tuyết lớn, hôm nay đã là ánh nắng tươi sáng.
Tuyết đọng trong viện bắt đầu hòa tan.
Châu nhi đang cầm cây chổi quét sạch tuyết đọng trong đình viện.
Nàng quyết định chờ một lát sẽ đi gọi tên kia tới, nếu không tiểu thư cơm cũng ăn không vào, sách cũng nhìn không vào, trong lòng cũng không vui.
Ai, thật không biết tên kia có gì tốt.
Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân đến gần, ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, một thân ảnh cao ráo nho nhã xuất hiện, gương mặt gò má thanh tú tuấn mỹ, đôi mắt sáng tỏ ôn nhu...
- Châu nhi cô nương, Nhị tiểu thư dậy chưa?
Thiếu niên người mặc nho bào rộng, nhẹ giọng hỏi, âm thanh càng ôn nhuận như ngọc.
Châu nhi ngây ngốc một chút, giật mình tỉnh lại, vội vàng nói:
- Ừm, cô gia, tiểu thư buổi trưa đã dậy, hiện tại đang viết chữ. Cô gia mau vào đi.
Thiếu niên mỉm cười, khích lệ nói:
- Châu nhi cô nương thật chịu khó.
Nói xong, đi về phía phòng.
Châu nhi thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn, cũng không biết gương mặt thế mà đỏ bừng.