- Lạc Diên Niên, hối hôn chúng ta nhịn, trên phương diện làm ăn rất nhiều chuyện ta cũng không muốn tranh. Con thứ của ngươi kia bây giờ ở Tần phủ ta sống rất tốt, lúc đầu ngươi không coi hắn là người Thành Quốc phủ ngươi, cho nên ta hi vọng từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất quên hắn. Trong phủ ngươi nếu như còn có tiểu nhân bẩn thỉu muốn làm việc gì hại hắn, đến lúc đó đừng trách Tần mỗ trở mặt vô tình.
Nói xong, Tần Văn Chính phẩy tay áo bỏ đi.
Lạc Diên Niên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn đi xa, yên lặng một lát, xoay người, nhìn về phía phủ thành chủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.
- Lão gia, tên chó... Người kia nói gì với ngươi?
Trên xe ngựa.
Tống Như Nguyệt trầm mặt hỏi, kém chút trước mặt nữ nhi mắng ba chữ “tên chó chết”.
Thật ra vợ chồng hai người tự mình nói chuyện trời đất, đều gọi Lạc Diên Niên như thế.
Sắc mặt Tần Văn Chính trầm tĩnh, nói:
- Chỉ tùy tiện nói vài câu, không có nói chuyện gì.
Bờ môi Tống Như Nguyệt giật giật, hình như còn muốn hỏi lại, lại nhìn nhi nữ bên cạnh một chút, đành phải nhịn xuống, quyết định tối về lại hỏi.
Xe ngựa chở một nhà bốn người, chậm chạp mà qua trên đường phố.
Lúc này trên đường phố vẫn còn đèn màu treo trên cao như cũ.
Người bán hàng rong gào to, người đi đường tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Tần Văn Chính yên lặng một hồi, nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược đối diện nói:
- Vi Mặc, đêm nay những thi từ kia... Là chuyện gì?
Tống Như Nguyệt cũng vội hỏi:
- Đúng rồi Vi Mặc, Tống gia tại sao có thể có những thi từ kia, mà những thi từ kia của Tống gia, giống như chính là Lạc Thanh...
- Nói bậy bạ gì đó!
Không đợi nàng nói xong, Tần Văn Chính bên cạnh đột nhiên cắt ngang.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, hạ giọng nói thầm:
- Nơi này cũng không có người khác...
Nói xong, lại đụng đụng bả vai khuê nữ nhà mình, lòng ngứa ngáy khó nhịn, thấp giọng nói:
- Vi Mặc, nhanh nói cho mẫu thân biết, xảy ra chuyện gì? Tống gia tại sao có thể có những thi từ kia? Còn có, tối hôm qua ta còn tận mắt thấy bức tranh của ngươi, thi từ phía trên và ngươi hôm nay đọc...
Tần Vi Mặc nhìn nàng nói:
- Mẫu thân, quyển thi từ của mẫu thân kia, bị ta đổi đi. Bằng không, hôm nay chính là Tần phủ chúng ta xui xẻo.
Nàng thấy ba người đều vẻ mặt trông mong mê hoặc nhìn mình, do dự một hồi, mới chậm rãi nói đầu đuôi chuyện này.
- Tỷ phu đã sớm biết trong phủ chúng ta có gian tế, cũng biết thi từ hắn viết cho Trưởng công chúa sẽ bị gian tế ăn cắp đi. Cho nên tỷ phu tương kế tựu kế, viết những... Thi từ có vấn đề kia, để gian tế trộm đi. Sau đó, tỷ phu lại nói cho ta biết thi từ chính xác, nói ta vụng trộm viết xuống cất giữ kỹ, hôm nay đi, ta mới đổi quyển thi từ của mẫu thân kia.
Dừng một chút, lại nói:
- Trong đó chỉ có ba bài thơ từ có vấn đề, thi từ khác, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng thật ra tỷ phu cố ý hố những người đó, nếu như mỗi bài thơ từ đều có vấn đề, những người kia có lẽ sẽ nhìn ra mánh khóe.
- Tỷ phu viết nhiều thơ từ hay như vậy, còn nói cho mẫu thân hắn muốn tự mình lấy danh tiếng, chính là để tên gian tế kia cảm thấy, những thi từ kia tuyệt đối không có bất kỳ cạm bẫy hay vấn đề gì. Thật ra cho dù có vấn đề, những người kia cũng không nhất định sẽ nhìn ra.
- Mấy bài thơ từ kia mẫu thân cũng nhìn, hôm nay Trưởng công chúa bọn họ đều nhìn, đều là thơ từ hay. Tỷ phu tài hoa, ở Mạc Thành không ai bằng, từ mấy bài thơ từ kia cũng có thể thấy được. Không có người sẽ hoài nghi hắn làm thi từ có vấn đề. Nếu có người sẽ cảm thấy từ ngữ nào trong đó không đúng, cũng chỉ sẽ nghi ngờ trong lòng thôi, tuyệt không dám tùy ý sửa đổi.
- Tựa như quán bên đường nấu cơm, nhìn thấy ngự trù trong hoàng cung, chuyên làm đồ ăn cho Thánh thượng, cho dù vị ngự trù kia chợt có sai lầm, người bán hàng rong bên đường kia cũng tuyệt đối không dám tùy ý xen vào. Trong lòng hắn sẽ chỉ cảm thấy mình kiến thức nông cạn, khả năng không có xem hiểu thủ pháp của ngự trù...
- Mẫu thân, phụ thân, nhị ca, chuyện lần này trải qua chính là như vậy.
Trong xe, yên lặng thật lâu.
Sau một lúc lâu.
Tần Xuyên lộ ra vẻ mặt tràn đầy khó tin:
- Vi Mặc, ngươi nói những thứ này, thật sự đều là Thanh Chu thiết kế? sao Nhị ca cảm giác ngươi nói tỷ phu này so với người ta nghĩ kia không phải cùng một người?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nhị ca, ta trước đó đã nói, tỷ phu thật ra rất lợi hại, ngươi chỉ là không có thấy qua mà thôi.
Tần Xuyên giật mình, lại hỏi:
- Vậy sao hắn lại biết gian tế trong phủ chúng ta là ai, lại thế nào biết có người muốn đêm nay hại chúng ta?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Bí mật. Nhị ca, Vi Mặc muốn bảo mật thay tỷ phu, không thể nói với ngươi.