Tần Xuyên lập tức vẻ mặt phiền muộn:
- Vi Mặc, ta là thân nhị ca của ngươi, ngươi vụng trộm nói cho nhị ca, nhị ca không nói cho hắn.
Tần Vi Mặc vẫn như cũ lắc đầu.
Tần Văn Chính đột nhiên nhìn nàng nói:
- Vi Mặc, hai bài thi từ ngươi làm kia, không phải cũng là Thanh Chu sớm chuẩn bị cho ngươi?
Tần Vi Mặc gật đầu nói:
- Phụ thân, người đoán đúng, chính là tỷ phu sớm chuẩn bị cho Vi Mặc.
Trong xe lần nữa yên lặng một trận.
Tần Xuyên đột nhiên lại mở miệng:
- Chẳng lẽ hắn biết trước? Sao hắn lại biết thị nữ kia muốn để ngươi làm thi từ gì?
Tần Vi Mặc khẽ thở một hơi, nhìn hắn nói:
- Nhị ca, tỷ phu tài hoa, chỉ sợ ngươi cả một đời cũng không nghĩ đến. Tỷ phu đoán được có lẽ đêm nay sẽ có người thử ta, thật ra cũng chính là đề phòng vạn nhất, cho nên sớm chuẩn bị cho ta... Một trăm bài thi từ.
Vừa nghe lời này, ba người khác trong xe đều nghẹn họng nhìn trân trối.
- Một... Trăm bài...
Khóe miệng Tần Xuyên co giật mấy lần, nói:
- Vi Mặc, hắn lập tức làm nhiều bài như vậy? Còn có, ngươi lại có thể toàn bộ đọc thuộc lòng hết sao?
Trong mắt Tần Vi Mặc lộ ra một vẻ ôn nhu và sùng bái, nói:
- Nhị ca, ta đã vừa rồi nói, tỷ phu rất lợi hại. Hắn làm cho ta một trăm bài thi từ, nội dung phong cách đều rất ấn tượng, thật ra ta nhìn qua một lần là nhớ kỹ. Tỷ phu... Thi từ, thật ra rất dễ nhớ...
Tần Xuyên gãi đầu, không khỏi thở dài:
- Vi Mặc, ngươi thật sự là thiên tài. Nói thật, ngươi hôm nay đọc mấy bài kia, ngươi cho dù đọc bên tai ta mười lần, ngay cả một bài ta đều không nhớ nổi.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nhị ca, nếu có người ở trước mặt ngươi đánh một bộ quyền pháp, ta tin tưởng nhị ca không cần ba lần là nhớ kỹ rồi, đúng không?
Tần Xuyên nghe xong quyền pháp, ánh mắt sáng lên, lập tức một lần nữa tìm về tự tin:
- Đó là đương nhiên! Không cần ba lần, rất nhiều quyền pháp nhị ca một lần là nhớ kỹ rồi.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Chính là đạo lý này. Tỷ phu nói, thuật nghiệp hữu chuyên công (làm việc gì thì quen việc đó). Nhị ca không nhớ được thi từ, chỉ là bởi vì phương hướng thiên phú và học tập của nhị ca không ở chỗ này mà thôi.
Tần Xuyên vẻ mặt quái dị mà nhìn nàng:
- Vi Mặc, nhị ca làm sao phát hiện, ngươi bây giờ ba câu không rời tỷ phu, lời gì đều có thể kéo tới tỷ phu ngươi?
Tần Vi Mặc nhíu mày cười nói:
- Vốn chính là tỷ phu nói, tỷ phu đầy bụng học vấn, nói đều là lời tốt có đạo lý.
Tần Xuyên lập tức vẻ mặt cô đơn:
- Nói thật, nhị ca có chút thương tâm. Người muội muội sùng bái nhất, miệng nhắc nhiều nhất, không phải là ca ca sao?
Tần Vi Mặc che miệng cười khẽ.
Lập tức, nàng đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, quay đầu, nhìn về phía bên cạnh nói:
- Mẫu thân, người làm sao... Một câu đều không nói vậy?
Tần Văn Chính và Tần Xuyên đều nhìn về phía nàng.
Bình thường là nàng nói nhiều nhất, hiện tại mấy người đều đang nói chuyện, nàng sao lại đột nhiên không lên tiếng?
Sau một lúc lâu.
Tống Như Nguyệt thì thào nói ba chữ:
- Thật là âm hiểm...
Thì ra nàng mới lấy lại tinh thần khỏi mưu kế mà khuê nữ nhà mình vừa nói.
Tần Vi Mặc gật đầu phụ họa:
- Ừm, Tống gia và Thành Quốc phủ đều thật là âm hiểm.
Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên, quay đầu nhìn nàng nói:
- Ít giả bộ hồ đồ cho ta, ta nói cũng không phải Tống gia những người kia.
Tần Vi Mặc giống như cười mà không phải cười:
- Mẫu thân, trên sách nói, chỉ có người xấu mới có thể sử dụng hai chữ âm hiểm. Đêm nay mưu kế của Tỷ phu đã cứu từ trên xuống dưới nhà họ Tần chúng ta, còn thuận tiện tính sổ nhà họ Tống. Mẫu thân nói âm hiểm, không phải là đang nói người một nhà sao?
- Hừ!
Tống Như Nguyệt quay mặt chỗ khác, ánh mắt phức tạp, miệng nhỏ giọng thầm thì nói:
- Ta xem một ngày nào đó, từ trên xuống dưới nhà họ Tần chúng ta cũng đều bị cái tên gia hỏa nào đó bưng toàn bộ đi.
Tần Vi Mặc nín cười, không tiếp tục trêu tức nàng.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng Chu quản gia:
- Lão gia, phu nhân, đến.
Không phải đến phủ đệ, mà là đến chợ đêm.
Tần gia phụ tử xuống xe ngựa trước, sau đó hai mẹ con Tần gia dắt dìu nhau xuống xe ngựa.
Nhìn chợ đêm náo nhiệt, Tần Xuyên vui vẻ trở lại, thấp giọng nói:
- Vi Mặc, vị tỷ phu của ngươi kia dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là người ở rể, hắn sẽ sợ lão bà. Trường hợp trên đường khắp nơi đều là mỹ nữ như vậy, hắn chỉ sợ đến cũng không dám đến, đoán chừng mỗi ngày đều bị hai người thị nữ của Khiêm Gia kia chăm chú nhìn, chớ nói chi là cùng tài tử khác, đi dạo thanh lâu...
Vừa dứt lời, Tần Vi Mặc đột nhiên chỉ tới đám người tụ tập phía trước nói:
- Tỷ phu... Tỷ phu đang ở đó đoán đố đèn...
Tần Xuyên sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại.